Trung Hải là thành thị không đêm, ban đêm phồn hoa nhưng cũng chỉ ít người có thể chống đỡ nổi, đại đa số cư dân ở khu vực đã sớm yên tĩnh, dòng xe cộ trên đường khởi động không dừng, khó có thể đi về phía trước, Lý Lộ Từ nâng tốc độ lên lớn nhất, xe điện vọt tới có cảm giác như gió thổi chớp giật.
- Tốt lắm, chúng ta dứt khoát đi phụ cận dạo một vòng.
Hoan Nhạc cốc thật sự có chút quá xa, hơn nữa tối thui, An Nam Tú mặc kệ chuyện này, bởi vì cô đưa ra yêu cầu, còn như thế nào làm được đó là chuyện tình của Lý Lộ Từ, phỏng chừng để cho Lý Lộ Từ phải nghĩ biện pháp trèo tường.
Buổi tối, thiết bị của Hoan Nhạc cốc đều ngừng lại, trên TV nam nhân vật chính muốn lãng mạn, mang theo nữ nhân vật chính hưởng thụ chơi trò chơi, tình huống chỉ cần mở công tắc trò chơi để thiết bị chuyển động là không có khả năng, những vật này đều có hệ thống máy tính khống chế, doanh nghiệp ban đầu đã sớm trải qua giai đoạn vặn mở công tắc.
- Đi làm gì?
Lý Lộ Từ ngẫm lại một cái địa phương to như vậy, một bóng người cũng không có, đã cảm thấy hơi sợ.
- Không cần, đi Hoan Hỉ cốc.
An Nam Tú thích thú bởi vì nhớ tới chỗ đó, cảm thấy đỏ mặt cùng tư vị ăn kem đường trắng, có chút ngọt ngào.
- Có một công viên, cô chưa từng đi, chúng ta đi xem thử?
Lý Lộ Từ có đề nghị mới.
- Chỗ đó có thuyền, chúng ta đi vụng trộm chèo thuyền.
Nói xong, Lý Lộ Từ liền hối hận, nửa đêm chèo thuyền, trên mặt nước u tĩnh ở đó, rất dễ làm cho người ta nhớ tới các câu chuyện về thủy quái, Lý Lộ Từ không phải là người gan lớn đến nỗi không biết sợ hãi.
May mắn An Nam Tú lắc đầu như cũ.
Lý Lộ Từ buông tha, vẫn điều chỉnh phương hướng tới Hoan Hỉ cốc.
Rốt cục, phóng nhanh ra khỏi khu vực thành thị phồn hoa, bắt đầu hướng vùng ngoại thành chạy tới, Lý Lộ Từ cùng An Nam Tú cứ ta một câu ngươi một câu, qua một hồi, Lý Lộ Từ không nghe tiếng của An Nam Tú.
Lý Lộ Từ ngừng lại.
- An Nam Tú? Lý Lộ Từ nhẹ giọng hô.
Không có trả lời.
- An Nam Tú?
Thanh âm lớn hơn chút.
Vẫn không có âm thanh, Lý Lộ Từ dựng tai, xe hơi theo bên người gào thét chạy qua, tiếng gió dần dần ngừng lại, xa xa có tiếng sóng biển vỗ bờ, An Nam Tú ở sau lưng nhẹ nhàng hít thở.
Cuối cùng cũng ngủ, Lý Lộ Từ bất đắc dĩ lắc đầu, nhịn không được bật cười lên, An Nam Tú tựa như những tiểu hài tử không hiểu chuyện kia, không cách nào thấu hiểu, buổi tối ồn ào thức dậy, muốn cha mẹ ôm đi khắp nơi, thế nào cũng phải khiến cho mình khốn đốn thì mới ngoan ngoãn đi ngủ.
Lý Lộ Từ dừng xe điện ở ven đường, nghỉ ngơi một hồi, An Nam Tú cứ như vậy ngồi trên xe điện, thân thể kề sát Lý Lộ Từ, hai tay để ở trong túi quần của hắn mà ôm chặt, thế này cũng có thể ngủ được, nhưng lại làm cho Lý Lộ Từ lo lắng.
Người lúc ngủ hoàn toàn không có khả năng thăng bằng, nếu vạn nhất có tình huống nào, cô cũng rất dễ dàng té xuống, quá nguy hiểm.
Nhưng mà Lý Lộ Từ cũng không thể làm cô thức dậy, vất vả lắm cô mới ngủ, Hoan Hỉ cốc tự nhiên là không cần đi, đưa cô về nhà thả trên giường lăn qua lăn lại cho xong.
Lý Lộ Từ đành phải một tay nắm lấy tay lái, một tay duỗi ra sau lưng, nắm cánh tay của cô, như vậy có tình huống nào thì hắn cũng kịp thời phản ứng.
Lý Lộ Từ cong lưng, lái xe điện chậm rãi từ từ trở về, mặc dù buổi tối ít xe, tình huống như vậy cũng không thích hợp lái quá nhanh.
Lạch cạch lạch cạch, xe điện bắt đầu không đủ điện, tăng tốc không được, Lý Lộ Từ thầm kêu không xong, xem ra thời điểm nạp điện buổi chiều đã xảy ra vấn đề, lượng điện bề ngoài biểu hiện bình thường, nhưng lại hết điện, lượng điện thoáng cái giảm xuống.
Rốt cuộc, xe điện mở không lên, đêm hôm khuya khoắt, những điểm nạp điện nhanh kia cũng không dùng được, Lý Lộ Từ thật là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Nếu chỉ có An Nam Tú, Lý Lộ Từ ôm cô bỏ xe là được, nhưng xe điện làm sao bây giờ? Hiện tại không có bao nhiêu người trộm xe đạp, nhưng trộm xe điện lại nhiều vô số kể, Lý Lộ Từ cho dù khóa xe điện, đến khi trời sáng lại đến lấy khẳng định là không còn bóng dáng.
Ngược lại có thể vứt tiểu cô nương hồ đồ đi, trước tiên đẩy xe điện trở về rồi hãy nói, cô bé con như An Nam Tú nếu bị người khác nhặt đi là tốt nhất, để cho cô đi gây tai họa cho người khác.
Ngẫm lại bộ dạng người khác bị An Nam Tú lăn qua lăn lại, Lý Lộ Từ nở nụ cười, tự mình ảo tưởng nhìn thật có chút hả hê, bất quá cũng chỉ là ảo tưởng, nếu bỏ cô lại, An Nam Tú nhất định có thể tìm được hắn, vậy hắn nhất định phải chết.
Chẳng qua Lý Lộ Từ cũng không cam lòng bỏ lại, bình thường cho dù thái độ ác liệt như thế nào, ghét bỏ lẫn nhau, kỳ thật bên trong nội tâm yêu mến, dè chừng vô cùng.
Lý Lộ Từ khom người, một tay duỗi xuống dưới, bưng lấy mông nhỏ của An Nam Tú, lúc này An Nam Tú ngược lại có tri giác, hai tay từ trong túi quần của Lý Lộ Từ rút ra, ôm cổ Lý Lộ Từ.
Thân thể An Nam Tú nhỏ bé, một tay cô cũng không thể nào lao lực, bàn tay bế lấy mông nhỏ cũng không cản trở.
An Nam Tú dựa vào bờ vai của Lý Lộ Từ, há to miệng, nện xuống một cái, tiếp theo ngủ ngon lành.
Tay còn lại của Lý Lộ Từ cầm lấy tay lái xe điện, chậm rãi đẩy xe điện đi về phía trước.
- An Nam Tú... sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết trong tay cô...
Lý Lộ Từ lầm bầm, lữ trình này sao mà gian nan, ít nhất cũng mấy chục dặm đường.
Nếu một thân thoải mái, Lý Lộ Từ căn bản không coi mấy chục dặm ấy vào mắt, chạy đi là được, nhưng bây giờ An Nam Tú cũng có sáu bảy mươi cân, hắn một tay cõng, còn một tay phải đẩy xe điện, một lát không có vấn đề gì, nhưng đã hơn nửa đêm, người không được tinh khí thần mười phần tràn đầy như ban ngày, huống chi lộ trình dài như vậy, Lý Lộ Từ ngẫm lại mà cảm thấy mệt mỏi.
Lý Lộ Từ thật muốn đánh thức An Nam Tú, nhưng ngẫm lại cô mới ngủ, nghe tiếng hít thở đều đều của cô, Lý Lộ Từ không nỡ kêu cô.
Đi thôi, vạn dặm trường chinh dưới chân mới bắt đầu, đi một bước gần một bước.
Trời tờ mờ sáng, cuối cùng Lý Lộ Từ chậm rãi từ từ đến dưới lầu, bỏ xe điện ở dưới, trèo lên bậc thang, mở cửa, ngay cả Lý Bán Trang cũng chưa có rời giường chuẩn bị bữa sáng, nhìn đồng hồ, năm giờ rưỡi.
Chính mình có thể ngủ một chút, xe điện cũng lười xuống dưới nạp điện, ngồi xe buýt là được.
Đẩy cửa phòng An Nam Tú, Lý Lộ Từ vén chăn lên, cẩn thận ngồi xuống, để An Nam Tú lên trên giường, hắn cũng không muốn lay cô thức dậy, vạn nhất cô tỉnh lại, phát hiện lúc này rõ ràng không phải là Hoan Hỉ cốc, lại lăn qua lăn lại thì làm sao bây giờ?
Lý Lộ Từ ngồi xuống mép giường bên cạnh, không muốn nhúc nhích, mới vừa rồi còn không thấy gì, nhưng nghỉ một chút, chính là đau hết cả lưng, toàn thân bủn rủn.
- Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ lập tức ngồi ngay ngắn, cảm thán một tiếng.
- A, An Nam Tú ngủ rất ngon, tôi một đêm không có ngủ, tranh thủ thời gian đi ngủ... Ai da, thật là quá khẩn trương, rõ ràng giống như nghe được An Nam Tú gọi mình, nhất định là ảo giác...ảo giác.
Nói xong, Lý Lộ Từ tranh thủ thời gian đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
An Nam Tú một tay kéo hắn lại.
Lý Lộ Từ tuyệt vọng, theo lực kéo của cô dứt khoát co quắp ngã xuống giường, nằm một hồi, vô luận như thế nào cũng sẽ không tiếp tục nghe theo.
- Tại sao lại ở chỗ này?
An Nam Tú đảo mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy, ngáp một cái, đêm qua giống như đang ngủ.
- Đêm qua thế nào cũng phải kéo tôi đi Hoan Hỉ cốc, về sau cô lại ngủ, xe điện thì hết điện, tôi cõng cô trở về.
Lý Lộ Từ hừ hừ.
- A, làm sao anh có bộ dáng như người sắp chết vậy?
An Nam Tú rất kỳ quái, Lý Lộ Từ không có suy yếu như vậy chứ.
- Tôi còn đẩy xe điện! Cô thử xem!
Lý Lộ Từ căm tức nói, đúng là đồ không tim không phổi.
An Nam Tú không có để ý, rõ ràng tâm tình không tệ, khó trách ngày hôm qua ngủ rất ngon, thì ra là được Lý Lộ Từ cõng, An Nam Tú rất ưa thích như vậy.
Lý Lộ Từ lại không thích, đau lưng toàn thân, hai chân hữu khí vô lực.
- Mệt lắm không?
An Nam Tú nhỏ giọng hỏi thăm.
Lý Lộ Từ liếc cô một cái, cái này còn hỏi?
- Tôi giúp anh đấm bóp nha.
An Nam Tú miễn cưỡng nói, sau đó lén nhìn biểu lộ của Lý Lộ Từ.
- Ừ.
Lý Lộ Từ con mắt nửa mở nửa khép, thực không phải mệt mỏi bình thường, ngửi thấy trong phòng cùng trên người An Nam Tú chỗ nào cũng có mùi thơm, buồn ngủ.
- Anh phải nói vô cùng cảm tạ công chúa điện hạ khéo hiểu lòng người, ôn nhu chiếu cố săn sóc!
An Nam Tú rất tức, mình hiểu chuyện săn sóc như vậy, hắn rõ ràng không thể hiện một điểm kinh hỉ, biểu lộ vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, An Nam Tú tức chết.
- Vô cùng cảm tạ công chúa điện hạ khéo hiểu lòng người, ôn nhu săn sóc, thập toàn thập mỹ, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ân sủng!
Lý Lộ Từ căm tức cô, hét cho cô nghe.
Vậy còn không tệ lắm, An Nam Tú chỉ nghe điều mình thích nghe, hoàn toàn bỏ qua biểu lộ của Lý Lộ Từ cùng ý tứ chân thật, nắm tay nhỏ đấm loạn.
Chỉ cần cô không nói chuyện cùng mình, chỉ cần cô không phiền đến mình, Lý Lộ Từ chẳng muốn quản cô, cho phép cô ngồi tại trên bụng, trên ngực một hồi đấm loạn.
Không cần phải trông cậy vào công chúa điện hạ sống an nhàn sung sướng lần đầu hầu hạ người có thể có nhiều hưởng thụ, không ai thoải mái khi bị đấm vào bụng và lồng ngực, Lý Lộ Từ chính là chịu đựng, một câu cũng không nói cùng cô.
An Nam Tú lần đầu tiên làm chuyện này, vẫn chú ý biểu lộ của Lý Lộ Từ, đấm đấm, cảm giác biểu lộ kia vô luận như thế nào cũng không giống bộ dạng rất thoải mái, rốt cuộc đổi chỗ nào, vừa rồi chính mình đấm lên đùi Lý Lộ Từ.
Thật sự rất thư thái, nắm tay An Nam Tú không lớn, khí lực cũng không lớn, lực đạo vừa vặn tốt, rất thoải mái, Lý Lộ Từ không tự chủ được hừ hừ hai câu.
An Nam Tú rất đắc ý, học sử dụng ngay, đấm hết đùi đến cẳng chân, lại đấm cánh tay, Lý Lộ Từ toàn thân thoải mái bủn rủn tê dại.
Lý Lộ Từ cứ như vậy mà ngủ.
An Nam Tú ngồi ở bên cạnh đấm, một hồi lâu Lý Lộ Từ cũng không có động tĩnh, cũng không có khen An Nam Tú một câu, An Nam Tú vụng trộm mở mắt của hắn ra nhìn, ngủ rồi.
Đang ngủ, An Nam Tú sẽ không đấm giúp hắn, bò lên, chuẩn bị thay đồ ngủ.
Nhưng cảm giác có chút không tốt, bởi vì Lý Lộ Từ ở bên cạnh, con gái thay đồ ngủ đương nhiên là không muốn làm trước mặt con trai, An Nam Tú một bên đỏ mặt, một bên thẹn thùng.
Lý Lộ Từ nằm nghiêng, khuôn mặt hướng ra ngoài, nếu như đột nhiên tỉnh lại, sẽ thấy An Nam Tú thay quần áo, vì vậy An Nam Tú cởi áo khoác ném lên trên mặt hắn, sau đó mới bắt đầu thay đồ ngủ, ở bên cạnh lén lút cởi bỏ yếm đào, thẹn thùng gò má đều đỏ tươi.
Thay xong đồ ngủ sẽ không thẹn thùng, An Nam Tú đi dép lê, bộ dạng như vừa mới rời giường, đi ra ngoài, Lý Lộ Từ trên giường bị chăn che kín.