Lý Lộ Từ rất hiểu An Nam Tú, cô sai bảo Lý Lộ Từ một cách không khách khí, dù cô có bảo Lý Lộ Từ hái sao trên trời cô cũng đều cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Nếu An Nam Tú thực sự cần việc gì thì cô sẽ lập tức gọi Lý Lộ Từ.
- Lý Lộ Từ đi mua kem!
Có thể lúc này Lý Lộ Từ đang tắm.
- Lý Lộ Từ hết sữa rồi!
Có thể Lý Lộ Từ vẫn chưa ngủ dậy.
- Lý Lộ Từ, kể chuyện cho tôi nghe, tôi không ngủ được!
Có thể lúc này đã là nửa đêm rồi.
Những việc cô sai Lý Bán Trang làm nhưng lại không cho Lý Lộ Từ biết, lẽ nào là bí mật giữa các cô bé này sao? Lý Lộ Từ tính ngày một chút, chu kỳ của cô bé An Nam Tú này không đều, lúc này mà có vấn đề cũng là có thể nhưng chắc là không phải, mỗi lần đến ngày đó cô ta thường thích nũng nịu gây chuyện một chút, hiện tại không giống lắm.
Còn việc mỗi tối An Nam Tú tới căn dặn hắn viết nhật ký, có mấy lần nhân lúc hắn viết nhật ký cô còn giả bộ tới phòng của hắn lấy máy tính của hắn chơi trò chơi nữa. Lý Lộ Từ có chút nghi ngờ bản thân mình tự tìm tâm tư cho An Nam Tú.
Hàng ngày cô ta không nghĩ ra những việc vớ vẩn này thì cô ta chẳng còn việc gì để làm nữa.
- Tới trải giường giúp tôi đi!
Lý Lộ Từ đặt một bộ giường lắp, có thể đặt ở vị trí phía sau sô pha.
Học kỳ sau Lý Bán Trang không ở nội trú nữa, Lý Lộ Từ cũng không thể cứ ngủ sô pha mãi được, đệm của sô pha được làm từ bọt biển, ngủ nhiều cũng cảm thấy không thoải mái.
An Nam Tú thì nhất quyết muốn một mình một phòng, hơn nữa lại có nhiều bí mật cũng không thích hợp ở cùng với Lý Bán Trang, Lý Lộ Từ còn lo lắng An Nam Tú sẽ làm ồn Lý Bán Trang sẽ không học được.
- Anh, phòng của em xếp gọn lại, bỏ tủ quần áo ra là có thể để được hai cái giường.
Lý Bán Trang không muốn anh trai mình ngủ ngoài phòng khách.
- Thôi khỏi, ảnh hưởng tới việc học tập của em.
Mặc dù với thành tích học tập của Lý Bán Trang hiện nay cô có đi thi vào Học viện âm nhạc Trung Hải thì môn văn hóa đều có thể qua. Nhưng Lý Lộ Từ đương nhiên là muốn Lý Bán Trang thi được kết quả càng cao càng tốt, Lý Bán Trang là niềm tự hào của Lý Lộ Từ mà.
- Đúng vậy, buổi tối anh ta thường xuyên đi ra đi vào, nửa đêm lại còn chơi trò chơi, nếu không thì sáng sớm ngủ dậy đã ầm ĩ lên.
An Nam Tú nói đệm theo, cô kiên quyết phản đối Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang ở cùng một phòng, anh em với nhau cũng không được. Bởi vì một đêm dài như vậy, nghĩ đến thời gian dài nhất của một ngày thì Lý Bán Trang lại ở cùng Lý Lộ Từ, còn An Nam Tú ngủ một mình một phòng bên cạnh nên cô không vui.
- Buổi tối tôi đi đi lại lại là bị cô gọi lấy nước cho cô uống hoặc làm cái gì đó chứ? Sau nửa đêm chơi trò chơi chẳng phải là vì buổi tối còn bận cùng cô gây chuyện sao, dỗ cô ngủ rồi tôi mới có thời gian để chơi? Sáng sớm ngủ dậy đã làm ầm ĩ chẳng phải là vì làm bữa sáng cho cô sao? Nếu làm muộn một chút cô lại gọi ầm tôi lên là Lý Lộ Từ đáng chết muốn cho tôi đói chết ah…
Lý Lộ Từ giận dữ, An Nam Tú lập tức trả đũa.
- Thật vậy sao? Tôi đâu có biết.
An Nam Tú quay ngang quay ngửa rồi vội vàng chuyển sự chú ý của Lý Lộ Từ:
- Mau trải giường đi, mau lên, buổi tối tôi còn phải ăn cơm, tôi đói rồi.
Lý Lộ Từ không so đo với cô ta và bắt đầu lắp giường, Lý Bán Trang đố kỵ nhìn An Nam Tú một cái rồi đi lấy ga trải giường gì đó. An Nam Tú quỳ gối trên sô pha, nhìn Lý Lộ Từ làm việc, chỉ huy hắn, nhưng khi Lý Lộ Từ kêu cô ta đưa giúp cho mấy cái ốc vít thì phải gọi tới mấy lần cô ấy mới nhúc nhích.
Công chúa điện hạ bị quan hầu sai làm việc, An Nam Tú đương nhiên là không đồng ý, phải kiêu ngạo một chút chứ, dễ dàng quá sau này Lý Lộ Từ hơi một tí là sai cô làm việc thì sao?
Trải xong giường Lý Lộ Từ liền nằm trên giường cảm nhận một chút, giường rộng mét rưỡi, cho dù Lý Lộ Từ to lớn một mình ngủ cũng rất rộng rãi.
Lý Bán Trang đá tung dép ra rồi cũng nhảy lên giường, sau đó nằm dưới cánh tay của Lý Lộ Từ,
- Anh, giường thích thế, tối nay em muốn ngủ ở đây.
Lý Lộ Từ mua trên mạng, một cái giường lắp ghép khá là đơn giản nhưng phong cách lại rất thuần khiết, là loại mà Lý Bán Trang rất thích, trong kia là chiếc giường cồng kềnh sơn màu đỏ, cũng đã sử dụng vài năm rồi, đương nhiên nhìn vào giường của Lý Lộ Từ càng làm cho người ta thích hơn.
- Tùy em thôi, ngày mai đổi ra ngoài này cũng được, tuy nhiên còn tối nay thì làm gì có cô gái nào có phòng ngủ không ngủ mà lại ngủ phòng khách chứ?
Dù sao Lý Bán Trang cũng là con gái, đương nhiên phải có không gian riêng tư của mình. Làm một người anh trai bất luận như thế nào cũng không thể để việc ăn, ở đi lại của em gái mình lại kém hơn mình được.
- Không đổi … anh cũng ngủ luôn ở đây.
Lý Bán Trang có vẻ thẹn thùng.
- Một mình mà ngủ giường mới sẽ rất lạnh, em sẽ làm túi chườm nóng cho anh.
Chỉ cần anh không chơi trò chơi xấu xa kia, Lý Bán Trang nói đùa với anh trai mình không cần phải giữ ý. Một người anh trai có đầu óc chậm chạp sẽ chẳng nghĩ linh tinh gì đâu, anh ta chỉ biết giữ bộ mặt anh trai uy nghiêm của mình.
- Cảm ơn em, con người anh tràn đầy hỏa lực, sắp đốt cháy cả chăn rồi, mùa đông anh không cần đắp chăn mà người anh như một cái lò sưởi, cả gian phòng này đều được anh sưởi ấm cả.
Lý Lộ Từ khoác lác.
- Vậy anh làm cái lò sưởi cho em, em bị lạnh.
- Em chẳng phải là túi chườm nóng sao? Túi chườm nóng thì còn cần gì lò sưởi nữa? Như vậy nước trong túi sẽ biến thành nước sôi mất, thôi khỏi đi.
Lý Bán Trang cười khanh khách, cô cũng biết là anh trai mình sẽ không đồng ý.
Lý Lộ Từ cảm thấy khá tốt, quay đầu lại nhìn thấy An Nam Tú vẻ mặt khó chịu đứng ở cạnh giường, liền nắm tay cô.
- Làm gì?
An Nam Tú thấy Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang thân thiết như vậy nên tức giận.
- Cùng nằm xuống đây đi, cảm nhận giường mới của tôi một chút.
Lý Lộ Từ vẫn giữ tâm tính của những người nghèo, mà hắn thực sự cũng rất nghèo, trong nhà có thêm một đồ gia dụng gì cũng đều cảm thấy rất hạnh phúc và có chút phấn khởi.
An Nam Tú chắc chắn sẽ không nằm xuống, Lý Lộ Từ chỉ là của một mình cô thôi, Lý Bán Trang còn nằm ở kia.
Nhưng Lý Lộ Từ lại hơi kéo mạnh, An Nam Tú liền ngồi xuống, Lý Lộ Từ ôm vào vai cô rồi kéo cô nằm xuống.
An Nam Tú xoay đi xoay lại, không hài lòng lật người bên này sang bên nọ.
- Không thoải mái, cứng lắm, giường đểu.
Lý Lộ Từ mỉm cười ôm chặt một chút không cho cô ta cử động.
Cả người An Nam Tú không cử động được nhưng ngón tay thì vẫn cử động được, tay không ngừng đưa từ eo xuống, miệng nói:
- Tôi muốn xuống, cho tôi xuống …
- Cô yên lặng chút được không? Anh tôi đang hạnh phúc.
Lý Bán Trang ngóc dậy ghé sát cằm vào ngực Lý Lộ Từ nói với An Nam Tú.
- Hạnh phúc là cái gì cơ? Hạnh phúc có phải là cảm giác ăn một cây kem đường đó rất ngon không?
An Nam Tú biết ý nghĩa của từ hạnh phúc là gì nhưng cụ thể với bản thân cô, hạnh phúc rốt cuộc là gì? Cảm giác như thế nào, An Nam Tú vẫn không rõ cho lắm.
Lý Lộ Từ mỉm cười, hắn không hy vọng An Nam Tú hiểu được hạnh phúc là gì, vì mỗi người cảm nhận về hạnh phúc đều không giống nhau. Hạnh phúc mà An Nam Tú cần, Lý Lộ Từ không đoán được, chỉ số thông minh của An Nam Tú rất cao, cái đó không thể lấy tiêu chuẩn của người bình thường ra để đo được, nhưng còn chỉ số cảm xúc của cô ấy thì sao? Không thể nói là chỉ số cảm xúc của cô ấy rất thấp, nhưng tuyệt đối không thể nói là rất cao, nói một cách chính xác là không bình thường.
Lý Lộ Từ lúc này rất hạnh phúc, trong lòng hắn là hai cô bé mà hắn phải chăm sóc. Lý Bán Trang thì không cần nói, anh trai vốn dĩ vẫn là anh trai, chỉ cần có mặt trên thế giới này trước thì phải chuẩn bị tốt việc chăm sóc cho em gái. Còn An Nam Tú thì sao? Từ khi bắt đầu, đơn giản chỉ là không đành lòng thấy một cô bé đầu óc xấu xa lưu lạc đầu đường, có nhà mà không thể về, đến trở thành quan thị vệ theo giao ước của cô. Sau đó lại ăn Trường sinh quả làm báo đáp, tiếp đến bây giờ đã coi cô như người nhà, người nhà mà mỗi buổi sáng trước khi đi ngủ và sau khi ngủ dậy đều nhìn thấy, giống như là em gái vậy.
Đối với hắn hai cô bé quan trọng như vậy, đều ở trong vòng tay hắn, đương nhiên là hạnh phúc rồi. Nhà là gì? Nhà chính là nơi mà người trong nhà cảm nhận được hạnh phúc, chỉ cần ở cùng nhau thì sẽ hạnh phúc, không có một việc cụ thể nào cả, nằm cùng nhau, Lý tử ghé cằm vào ngực hắn làu bàu nói với An Nam Tú, như thế là hạnh phúc.
- Cô nói cũng đúng, giống như khi mùa hè mà được ăn cây kem đường vậy, cảm giác cô ngậm miếng kem vào miệng đó chính là hạnh phúc.
Lý Lộ Từ ôm chặt hai cô gái sát vào người mình, nhìn lên tấm trần cũ bên trên cảm giác thật sự hạnh phúc.
Thì ra hạnh phúc là thế này đây, xem ra hạnh phúc của mỗi người đều không giống nhau… Ngẫm lại An Nam Tú lại hơi tức giận, con người Lý Lộ Từ này thật là tham lam, bình thường chẳng phải hắn vẫn ôm An Nam Tú sao? Vậy cũng chẳng thấy hắn nói là hạnh phúc, bây giờ ôm hai người Lý Bán Trang và An Nam Tú thì hắn lại nói là hạnh phúc.
Lần sau phải nói cho hắn một trận để thay đổi quan niệm sai lệch của hắn, lúc ôm Lý Bán Trang và An Nam Tú thì chỉ hạnh phúc bình thường thôi, còn khi ôm một mình An Nam Tú thì mới thực sự là hạnh phúc.
Nằm được một lát thì Lý Lộ Từ ngồi dậy.
- Nhà hết muối và xì dầu rồi, anh phải đi siêu thị, có ai đi với anh không, hay là tất cả cùng đi?
An Nam Tú và Lý Bán Trang đều lắc đầu.
Lý Lộ Từ cũng mặc kệ ,hai cô bé bình thường vẫn thích đi theo hắn, lúc này lại cùng lặng lẽ lắc đầu từ chối, hắn lấy tiền lẻ rồi xuống lầu đi siêu thị, rồi còn phải chuẩn bị bữa tối, phải mua về sớm mới được. Nếu không chậm một chút là An Nam Tú lại cho rằng mình không nhiệt tình chăm sóc cô ta, để cô ta đói bụng.
Đợi Lý Lộ Từ ra khỏi cửa, Lý Bán Trang và An Nam Tú vẫn nằm chưa nhúc nhích trên giường lập tức ngồi dậy.
- Cô mau đi xem trộm đi.
An Nam Tú chỉ huy, tuy là ý của cô ấy đề ra nhưng cô tôi tuyệt đối không làm chuyện đáng xấu hổ này cùng với Lý Bán Trang.
- Tôi tới trước cửa sổ nhìn, Lý Lộ Từ quay về tôi sẽ gọi cô.
An Nam Tú chạy tới trước sửa sổ, có thể nhìn thấy Lý Lộ Từ bước đi rất nhanh không giống như là sẽ đi rất lâu, cô vội vàng giục Lý Bán Trang.
- Nhanh lên.
Lý Bán Trang chạy vào trong phòng, rất nhanh đã tìm thấy quyển nhật ký của Lý Lộ Từ, được đặt một cách tùy tiện ở ngăn kéo bàn máy tính, còn có một chiếc khóa nhỏ.
Loại khóa nhỏ này cũng chỉ là để cho có thôi nhưng An Nam Tú khả năng là không mở được, còn Lý Bán Trang thì mở được. Cô lấy ra chiếc chìa khóa quyển nhật ký của mình, tra vào ổ khóa vặn vài cái là mở được ra.
Một lát sau, Lý Bán Trang rất nghiêm túc đi ra.
- Tú công chúa, cô đoán quả không sai, trong nhật ký của anh tôi quả nhiên là có nói tốt về cô.
Khuôn mặt xinh đẹp của An Nam Tú biến sắc, cái tên Lý Lộ Từ thối tha này, bây giờ thì không xong rồi, chắc chắn hắn đã viết tất cả những việc mình làm nũng với hắn, hay những việc mình làm nhục hắn vào rồi, bị Lý Bán Trang biết được rồi, An Nam Tú đỏ mặt lên.
Lý Bán Trang đưa nhật ký cho An Nam Tú.
An Nam Tú nhấn mạnh một chút.
- Đây không phải tôi xem trộm đâu, là cô lấy cho tôi xem đấy.
Lý Bán Trang nín cười gật đầu.
An Nam Tú mở ra, trang đầu tiên của nhật ký chỉ viết có mấy chữ: “An Nam Tú chắc chắn sẽ xem trộm nhật ký của mình.”
An Nam Tú giận dữ, mình căn bản đâu có nghĩ như vậy chứ, tuy rằng cô ấy bây giờ đã làm thực sự nhưng đây cũng có thể giải thích là Lý Bán Trang đưa cho cô ấy mà.
Trang thứ hai viết: Hôm nay An Nam Tú vẫn chưa xem trộm à?
An Nam Tú nghiến răng nghiến lợi, Lý Lộ Từ thối tha này.
Trang thứ ba: Tôi đoán là hôm nay An Nam Tú vẫn chưa xem trộm, cô ấy còn kiêu ngạo.
Không còn chút mặt mũi nào nữa, An Nam Tú lén nhìn Lý Bán Trang, cô ấy đang cười tủm, cái tên Lý Lộ Từ xấu xa này đều viết cái gì không biết.
Trang thứ tư: An Nam Tú tối nay lại tới xem trộm tôi viết nhật ký rồi, ngày mai có thể ra tay rồi?
Không ngờ nhật ký của Lý Lộ Từ chỉ đều viết, An Nam Tú khi nào tới xem trộm nhật ký, ngoài ra chẳng có nội dung gì khác.
Trang mới nhất là hôm nay viết: An Nam Tú cuối cũng cũng động thủ rồi, chắc chắn cô ấy sẽ mượn tay Lý tử động thủ, hiện tại hai người họ đang vào phòng để thương lượng chuyện này. Tôi đã viết hết nhật ký ngày hôm nay rồi, Tú Công chúa, Lý tử, xem trộm nhận ký coi chừng mọc lèo ở mắt đó!
Lý Bán Trang rốt cục không nhịn nổi nữa ôm bụng cười, cười tới nỗi không còn sức nữa ngã xuống sô pha.
Lại bị bắt nạt! An Nam Tú bỏ bừng mặt.