Lý Lộ Từ lập tức biết mình kinh hãi là bởi vì đã đánh giá cao Thiên Vân Thần cảnh. Vừa nghĩ tới Thần trong đầu hắn liền nhớ tới Quan Âm Bồ Tát, lão Quân, Phật tổ... , nhưng Thiên Vân Thần cảnh lại không hẳn có dạng ma thần lợi hại vô cùng như trong “Tây Du ký”, “Phong Thần diễn nghĩa”.
Về phần Thần thuật sư và Thần đồ, Lý Lộ Từ hiểu cũng giống như Athéna và Thánh đấu sĩ. Dù sao Athéna cũng là Thần, so với Thánh đấu sĩ có khác nhau về bản chất, mà Thánh đấu sĩ còn phải dựa vào Thánh y, thiêu đốt tiểu Vũ trụ vân vân, tựa như áo giáp và vũ khí của Thần đồ.
(* Truyện tranh “Áo giáp vàng” nếu ai đã từng đọc)
Thần thuật sư là pháp sư, Thần đồ là chiến sĩ, đây là cách nói đơn giản nhất.
Về phần Thần thuật sư sức sáng tạo chú trọng hơn, Lý Lộ Từ lại không để ý. Nhìn An Nam Tú Công chúa điện hạ một cái, bây giờ cô còn đang trong tình trạng cực kỳ suy yếu cũng đã có sức phá hoại kinh người, phá hết bảy tám phần gia sản của Lý Lộ Từ.
“Tôi không phải người có chí hướng lâu dài như vậy, tôi chỉ muốn có thêm một quả Trường sinh nữa là đủ.”
Lý Lộ Từ thầm bỏ thêm một câu, thật tâm chờ đợi An Nam Tú Công chúa điện hạ sớm ngày thành Thần, sớm ngày trở lại Thiên Vân Thần cảnh, sau đó có gặp lại... là vĩnh viễn không cần gặp lại nữa. Hiện giờ cô đang yếu còn động cái đã phóng sét đánh người, đến lúc cô thành Thần rồi Trái đất có còn chứa nổi cô nữa không.
- Hiện giờ anh chỉ có thể tiêu hóa được một quả Trường sinh, có ăn nhiều nữa cũng vô dụng.
An Nam Tú đối với ánh mắt thiển cận của Lý Lộ Từ chỉ cười nhạt, cũng không hy vọng hắn trở thành Thần đồ gì cả.
An Nam Tú lắp cặp cánh sau lưng Lý Lộ Từ, một đạo điện quang hiện lên, Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy bộ giáp đang co rút lại, không ngờ lại phập phồng như vật sống, ôm khít lấy thân thể hắn, nhẹ nhàng trơn tru như đang trượt băng vậy.
Chỉnh thể áo giáp có màu đỏ sậm, đường hoa văn màu đen trông như con rắn lao xuống từ trên không, thần bí mà lạnh lẽo. Mấy dải lụa trông như đuôi phượng hoáng không gió tự bay. Cặp cánh hình cánh dơi sau lưng như bám vào xương bả vai Lý Lộ Từ vậy, động đậy theo cử động tay và thân thể của hắn, làm cho Lý Lộ Từ cảm thấy chỉ cần vung nhẹ cánh tay là có thể bay lên.
- Xấu muốn chết, tuy nhiên cũng chỉ có thứ này là hợp với anh. Thứ này có được lúc tôi rời khỏi Thần đường Đại hiền triết, gặp một gã Thần đồ vừa mới ngưng kết thành áo giáp và vũ khí, người kia cũng chán ghét như anh, tôi liền đoạt áo giáp của hắn.
Thấy Lý Lộ Từ tán thưởng không ngừng, An Nam Tú vội vàng tỏ vẻ loại áo giáp Thần đồ này này cô hoàn toàn không để vào mắt, cũng chỉ có thổ dân như hắn mới thấy hiếm lạ.
Lý Lộ Từ không quan tâm, hắn đang rất cao hứng.
- Hai người chúng ta hoàn toàn có thể trở thành một đội Cosplay thực sự! Hiện tại chúng ta không có danh tiếng, nhưng lần này diễn xuất là một bước đệm tốt, sau khi nổi tiếng rồi lần sau phí catxe chính là giá trên trời.
- Còn muốn có lần sau? Đây là lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng. Về sau cố gắng kiếm tiền cho tôi, cuộc sống hiện tại càng ngày càng khiến tôi không hài lòng .
An Nam Tú hừ hừ , nhấm nháp bữa ăn đắt tiền. An Nam Tú phát hiện, cho dù nơi này là thế giới của thổ dân nhưng cuộc sống cho đến giờ vẫn rất tốt, có rất nhiều thứ hay ho không kém gì kem đường.
Lý Lộ Từ không cần quan tâm, An Nam Tú không đi không có vấn đề gì, chỉ cần cô không thu lại bộ giáp đầu trâu cánh dơi này lại là Lý Lộ Từ có thể đi kiếm tiền diễn xuất rồi.
Nói không chừng học phí đại học của em gái cũng không cần phải lo nữa. Cả buổi tối Lý Lộ Từ đều chìm trong mộng đẹp, đến sáng lại bị ác mộng giật mình tỉnh lại.
Ác mộng diễn biến từ mộng đẹp mà ra. Hắn mơ thấy chính mình mặc áo giáp đầu trâu cánh dơi uy phong lẫm lẫm, nhiệt tình biểu diễn trên sân khấu. Dưới đài có một mỹ nữ chân dài váy ngắn mặc tất chân màu đen rất xinh đẹp bỗng thét lên chói tai. Tiếng thét nhanh chóng biến thành tiếng kêu sợ hãi, bởi vì không ngờ hắn thực sự biến thành người đầu trâu, chính là người đầu trâu, ma thú của thế giới này.
Lý Lộ Từ kêu a một tiếng, chụp tay lên đầu sờ sờ phát hiện trên đầu không có sừng trâu mới tỉnh táo lại, liếc qua chiếc rương bằng đồng cạnh giường, thở dài một hơi, đi rửa mặt đánh răng.
An Nam Tú còn chưa rời giường, ở chung thời gian càng dài Lý Lộ Từ phát hiện càng nhiều tật xấu của cô. Công chúa điện hạ cũng thường thôi, ngủ nướng, cáu kỉnh, ngạo mạn, không nói lễ phép...
Lý Lộ Từ luôn luôn kiên quan điểm trai tân cũng phải làm trai tân khỏe mạnh, phải tỏa ánh dương quang. Tuy rằng rất nhiều lúc hắn sẽ thức đêm xem hoạt hình, tiểu thuyết, hoặc loại truyện khiến mặt đỏ tai hồng, nhưng đa số thời gian hắn đều kiên trì quy luật sinh hoạt và rèn luyện , như vậy thân thể mới có thể ủng hộ những hoạt động như vậy được.
Đun cháo, đánh sữa đậu nành đặt trong phòng khách, Lý Lộ Từ lại ra tiểu khu để rèn luyện thân thể.
Chào hỏi với những người già xung quanh, Lý Lộ Từ bắt đầu chạy bộ vòng quanh tiểu khu, chỉ chốc lát đã thấy một nam một nữ đuổi theo.
- Tiểu Lý, vài ngày không thấy, lại khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Người phụ nữ nói chuyện là Lâm La Yến, ở căn hộ đối diện với ban công của Lý Lộ Từ. Mỗi cuối tuần luôn luôn có một chiếc ô tô Passat màu đen đỗ dưới lầu, Lý Lộ Từ hoài nghi Lâm La Yến chính là tình nhân của chủ nhân chiếc xe kia.
Lâm La Yến ba mươi tuổi, đã không còn làn da thiếu nữ mềm mại và sáng bóng, khóe mắt cũng có chút nếp nhăn, nhưng dù sao vẫn là thiếu phụ thướt tha hấp dẫn. Vòng eo tuy rằng không hề tinh tế, bụng cũng có mỡ thừa, nhưng cái cup C đầy đặn kia so với cup B bình quân của phụ nữ Trung Quốc thì vẫn rất thu hút sự chú ý. Huống nơi vểnh lên trên người cô không chỉ có bộ ngực. Bộ quần áo thể tháo bó sát bám chặt lấy đùi cô, đề cao lên bờ mông của người thiếu phụ. Lý Lộ Từ quay đầu nhìn qua liền thấy vị giáo viên thể hình Hàn Nhất Hạ đang nhìn chằm chằm phía dưới của Lâm La Yến. Cảm thấy Lý Lộ Từ quay đầu nhìn, Hàn Nhất Hạ liền tránh ánh mắt sang chỗ khác.
- Lại chạy bộ cùng nhau, vợ chồng hai người cũng thật đằm thắm.
Lý Lộ Từ và bọn họ cũng không quen thuộc. Hàn Nhất Hạ có ý với Lâm La Yến là chắc chắn, nhưng quan hệ của hai người Lý Lộ Từ cũng không rõ ràng lắm. Hắn nói như vậy cũng là bởi vì hắn cảm thấy ánh mắt Lâm La Yến nhìn hắn có chút mờ ám, vừa làm tình nhân, vừa có quan hệ mờ ám với đàn ông độc thân trong tiểu khu, người phụ nữ như vậy không phải người bảo thủ truyền thống.
- Nói cái gì vậy? Đều là hàng xóm với nhau, cùng nhau chạy bộ thôi. Tiểu Lý mỗi ngày đều chạy vào sáng sớm thế sao? Ngày mai chạy cùng chị đi.
Lâm La Yến nhiệt tình nói với Lý Lộ Từ.
- Sao dám mặt dày quấy rầy hai người chứ.
Lý Lộ Từ không có hứng thú, cho dù ở tuổi hắn đúng là rất khát khao loại thiếu phụ thành thục như thế này, nhưng hắn cũng không sa đọa đến mức dễ dàng bị hấp dẫn mà rục rịch cả lên.
- Không sao, đừng ngại, quấy rầy gì chứ, thầy Hàn là giáo viên thể hình của chị mà.
Lâm La Yến khẩn trương thanh minh.
Lý Lộ Từ cười cười, dù sao cũng thường xuyên gặp trong tiểu khu, cũng không tiện từ chối thẳng thừng. Hắn chỉ cười cười không đáp ứng, không muốn nói tiếp.
- Hai người tiếp tục chạy, tôi đi chống đẩy.
Hắn thấy được sắc mặt Hàn Nhất Hạ tối lại. Lý Lộ Từ không sợ gã, nhưng không đáng so đo.
- Sáng sớm tập chống đẩy là phải có chút bí quyết, không nắm giữ yếu lĩnh thì rèn luyện không đem lại kết quả, còn có thể hại thân thể, vừa lúc cùng nhau làm đi.
Hàn Nhất Hạ lại nói.
Hắn biết rõ tâm tư Lâm La Yến, người phụ nữ này chính là có thiện cảm với người con trai khỏe mạnh như Lý Lộ Từ, tựa như thiếu phụ có hứng thú với chú bé con. Đó là bởi vì chú bé con đều có khát vọng lớn lên, trưởng thành, thông qua việc chinh phục thiếu phụ thành thục làm cho họ cảm thấy bản thân là đàn ông chân chính. Người phụ nữ đã qua tuổi thanh xuân như Lâm La Yến nếu có thể thông đồng với người con trai như vậy, có thể khiến các cô hưởng thụ cảm giác thanh xuân.
Hàn Nhất Hạ đi theo Lý Lộ Từ tại đến bãi cỏ, nơi này cũng khá cũ, dụng cụ thể dục của tiểu khu cũng không có thiết bị chống đẩy gì đó.
Lý Lộ Từ mặc kệ bọn họ, tự mình tập luyện. Lâm La Yến đứng một bên nhìn bắp đùi săn chắc, vòng eo, cánh tay Lý Lộ Từ, hơi thở nóng lên.
- Ha ha, chống đẩy như vậy, mười phút tôi có thể làm hai trăm tám mươi cái!
Hàn Nhất Hạ khoanh tay, cắn gốc cỏ, nhổ nước bọt nói.
Sau đó gã làm vài động tác ưỡn eo, cười ha hả:
- Loại động tác này làm liền một nghìn cái không thành vấn đề.
Lâm La Yến trừng mắt với Hàn Nhất Hạ một cái, khóe mắt hiện lên ý cười.
- Nếu không anh với tiểu Lý thi xem?
Lý Lộ Từ không đáp lời bọn họ, lúc này hắn đã coi hai người bên cạnh là cây đèn dầu. Muốn đốt thì về nhà đốt đi, đứng bên cạnh hắn lửa tóe khắp nơi, Lý Lộ Từ cũng không muốn bị đốt.
- Tiểu Lý, làm thử cái đi, cho chị Lâm của cậu xem. Người trẻ tuổi sức bật là đủ, nhưng sức bền chưa chắc. Để tôi dạy cho cậu chút kỹ xảo, sau này cậu chắc chắn sẽ dùng được.
Lời nói của Hàn Nhất Hạ có hàm ý khác, ánh mắt nhìn Lâm La Yến đầy mờ ám.
Lý Lộ Từ dù sao cũng chẳng phải người tính cách điềm đạm gì, nghĩ thầm Hàn Nhất Hạ ngươi muốn tán gái thì tán gái, Lý Lộ Từ ta chẳng chút hứng thú với Lâm La Yến, lại dám lấy ta ra để nói, thực khi Lý Lộ Từ ta không hé răng thì chính là hòn đá kê chân cho người tùy ý giẫm sao.
- Anh có thể làm hai trăm tám mươi cái trong mười phút hả? Thế thì có ích lợi gì?
Lý Lộ Từ đứng lên nói.
- Ha hả, cậu nói có thể có ích lợi gì? Tiểu Lý còn chưa có bạn gái đi, đúng là non. Sau này cậu lập tức sẽ hiểu.
Hàn Nhất Hạ ha ha cười.
Lâm La Yến che miệng cười, mặt hơi đỏ ửng, dường như nghe hiểu lại không chịu nổi ý nghĩa trong đó mà thẹn thùng không ngừng.
- Vậy cũng vô dụng.
Lý Lộ Từ giơ tay khoác vai lên Hàn Nhất Hạ, bộ dáng rất thân thiết.
- Tôi nhà vệ sinh chút, giảm trọng lượng.
- Đi, cùng đi.
Hàn Nhất Hạ sợ Lý Lộ Từ mượn cơ hội chuồn mất, gã vốn không có cơ hội chứng minh bản thân, gã phải cho Lâm La Yến hiểu, mấy năm nay thanh niên thành phố đều là tay sung nhanh, không còn dùng được.
Một lát sau, Lâm La Yến thấy Hàn Nhất Hạ và Lý Lộ Từ đi ra, lúc này hai người không kề vai sát cánh, chỉ nghe Lý Lộ Từ nói:
- Chỉ cần không phải so với tôi, anh cũng coi như bình thường. Dù sao anh tập chống đẩy cũng rất lợi hại, cố gắng nhiều hơn cũng có thể lấy thừa bù thiếu thôi.
- Cậu…
Hàn Nhất Hạ tức giận đến mặt đỏ tai hồng.
Nhìn Lý Lộ Từ đi rồi, Lâm La Yến tò mò hỏi han:
- Hai người so cái gì vậy?
Hàn Nhất Hạ sao có thể nói với cô? Thằng ranh Lý Lộ Từ kia quả thực không phải người, món đồ khốn khiếp, sao không đi so với voi đi?