Từ khi Trần lão sư trở nên nổi tiếng, dường như nghề chụp ảnh đã được lan truyền, dù rằng cảnh giới của Trần lão sư, chơi máy móc mãi mãi không hiểu, nhưng ngược lại thợ chụp ảnh dùng máy ảnh cơ chịu ảnh hưởng rất lớn, luôn có người cảm thấy thợ chụp ảnh cầm máy ảnh cơ đều có một cái máy tính không dám đi sửa.
Hiện thực nhất là dường như toàn xã hội chỉ trong một đêm cảm thấy vô cùng phản cảm với những thợ chụp ảnh trên phố, ngày trước có người thợ chụp ảnh cầm máy ảnh lên phố tìm người đẹp để chụp, những cô gái xinh đẹp hơn một nửa đều tạo dáng để phối hợp nhưng hiện nay những cô gái đẹp nhìn thấy loại người đó đều tự giác kéo những chiếc váy rất ngắn xuống, tránh bị chụp trộm những cảnh mắc cỡ.
Vô tình bị lộ hàng là việc mà người ta thích nghe ngóng, tâm trạng của các cô gái bị lưu lại những hình ảnh không tốt không phải là chuyện tốt, mọi người đều biết vậy.
Nhìn thấy ánh mắt Lý Lộ Từ đầy cảnh giác và khó chịu, kẻ cầm máy ảnh chụp trộm giả vờ giả vịt liền quay người đi chụp cô bạn gái đang chơi hăng say đối diện hắn mấy kiểu.
Lý Lộ Từ nhìn vào cô bạn gái mặt tròn người tròn cánh tay tròn đùi to của hắn rồi lại nhìn An Nam Tú trong lòng mình, quyết định không so đo với gã kia nữa.
Lý Lộ Từ là người giàu lòng cảm thông.
Người đàn ông cầm máy ảnh trên tay khoảng hơn ba mươi tuổi, có một bộ râu nhỏ nhưng sạch sẽ cũng không có vẻ gì là hung ác, ánh mắt chân thành, trực tiếp đi tới, gỡ tấm hình cho Lý Lộ Từ và An Nam Tú xem.
- Gần đây có tham gia một cuộc thì nhiếp ảnh, định chụp một bộ ảnh chủ đề chính, ra ngoài sưu tầm nhìn thấy các bạn đang chơi, cảm giác rất tốt, sợ chụp làm phiền các bạn ngược lại còn không tìm được cảm hứng.
Người đàn ông cười đầy áy náy:
- Các bạn nhìn đi, đúng là hiếm có, hiếm khi có thể chụp được bức hình tràn đầy ngọt ngào trước ống kính thế này.
Hóa ra đã chụp được nhiều pô ảnh thế này rồi, chỉ là khi nãy anh ta đến gần rồi thì hai người mới nghe thấy tiếng bấm máy.
Nhìn vào bức ảnh mình kiễng chân lên hôn Lý Lộ Từ mà hai má An Nam tú đỏ bừng, cúi đầu nhìn chăm chú vào những bức hình đang chuyển động trên màn hình tinh thể lỏng.
Lý Lộ Từ lại có chút bất an, một chút nóng mặt, bên trong lòng bỗng có gì đó đang đập rất mạnh, không thể không thả thân hình nhỏ bé và yếu ớt trong lòng ra.
- Nếu có thể được, tôi hy vọng có thể giữ lại tập ảnh này, xử lý xog tôi sẽ gửi một bộ cho hai bạn, các bạn xem thế nào?
Người đàn ông thấy tâm trạng của hai người không mấy khó chịu liền tham khảo ý kiến.
- Có muốn không?
Lý Lộ Từ hỏi An Nam Tú.
An Nam Tú vừa gật đầu vừa nhìn trộm hình ảnh trên màn hình tinh thể lỏng, là hình Lý Lộ từ hôn lên mặt mình.
- Lưu số điện thoại đi, lát nữa tôi gửi cho anh e-mail .
Lý Lộ Từ đồng ý.
Người đàn ông vui mừng, cuống cuồng lấy điện thoại ra, hai bên đã trao đổi số.
Lý Lộ Từ muốn lưu số điện thoại, ngoài gửi mail đương nhiên là vì khẳng định có thể liên hệ được với người này, đương nhiên thực ra không cần thiết phải liên hệ với anh ta, chẳng qua là để đề phòng.
Sau khi người đàn ông kia đi khỏi, An Nam Tú và Lý Lộ Từ đứng im trước máy gắp búp bê.
- Còn chơi sao?
Lý Lộ Từ sờ gáy nhìn xung quanh, trong đầu luôn hiện ra hình ảnh của những bức ảnh vừa rồi, hóa ra từ góc độ của những người xung quanh nhìn hắn và An Nam Tú không hề giống với cảm giác của bản thân hắn.
Trong bức ảnh, cô gái cố gắng kiễng chân, nhắm mắt, đôi môi ướt ướt, chàng trai tiếp nhận một cách tự nhiên, hai người dựa vào nhau, cùng phối hợp trước máy gắp búp bê, cảnh tượng thật dễ thương, khắp nơi đều tràn đầy cảm giác tình yêu của giới trẻ, chính như người đàn ông kia nói là bức ảnh tràn đầy cảm giác yêu thương ngọt ngào.
- Không chơi nữa.
An Nam tú nói khẽ, hai má nóng bừng, không dám nhìn Lý Lộ từ, vừa nhìn kiền nghĩ ngay đến hình dáng của bức ảnh kia, hóa ra con gái chủ động hôn con trai lại có cảm giác xấu hổ như vậy, cô dựa vào lòng hắn, cô chính là cô gái của hắn, dựa vào hắn, thích hắn, cảm giác ngọt ngào trong lòng đều là vì hắn.
Tình cảnh thế này khiến An Nam Tú căn bản không còn tâm trạng nào mà chơi gắp thú tiếp nữa.
Vì xèng trò chơi không thể mang ra ngoài cũng không thể giữ lại để chơi lần sau, Lý Lộ từ chỉ còn cách đưa xèng cho những người khác, sau đó mang theo ba chú kiến cùng An Nam Tú rời khỏi khu vui chơi.
- Làm gì chứ?
Ánh nắng tươi sáng, dòng xe cộ dưới tán cây chầm chậm đi qua, ngẩng đầu lên, ở giữa màu xanh của lá đã có chút vàng, khi không chú ý đến thì mùa xuân đã lặng lẽ đến, mặc cho nhiệt độ không cao nhưng vẫn có thể cảm giác được sức sống đang mạnh mẽ bắt đầu xâm nhập xua tan những tàn tích cuối cùng của mùa đông.
- Tôi đói rồi.
An Nam Tú nói
-Ừ…đi ăn gì đây?
Lý Lộ Từ trưng cầu ý kiến của An Nam Tú.
-Ăn cái kia, thêm tiền tặng đồ chơi.
An Nam Tú chỉ vào hàng KFC đối diện phía bên đường, mua một suất cơm, thêm 12 tệ tặng một chú đôrêmon treo chìa khóa.
Lý Lộ Từ lắc đầu, suy nghĩ của bản thân thật sự quá nhiều, An Nam Tú suy cho cùng chỉ là một đứa trẻ, bức ảnh cũng chỉ là bức ảnh mà thôi.
Đến KFC, An Nam Tú muốn một suất cánh gà nướng, thêm 12 tệ mua một búp bê móc chìa khóa nho nhỏ , Lý Lộ Từ gọi một phần cơm thịt bò, bữa chính của Lý Lộ Từ mà không ăn cơm thì rất dễ đói.
Tìm chỗ ngồi xong, An Nam Tú cầm móc chìa khóa đô rê mon chơi, vung vung thân hình của đô rê mon từ bộ não rơi ra ngoài rồi lại rụt trở lại, An Nam Tú rất thích thú.
- Đi rửa tay.
Lý Lộ từ để cô đi trước.
An Nam Tú đặt đô rê mon ở giữa hai người, sau đó đi rửa tay.
Lý Lộ Từ xé sốt cà chua ra, phủ lên khoai tây của An Nam Tú, sau đó bắt đầu ăn cơm bò của mình.
- Sao anh lại ăn trước như vậy.
An Nam Tú rửa tay quay lại, bất mãn nói.
- Mau đi rửa tay, không rửa tay không được ăn cơm.
Lý Lộ Từ cũng rửa tay rồi, quay lại thì nhìn thấy đồ ăn của An Nam Tú chưa hề động đến, cô hình như đang đợi hắn cùng ăn, có một chút ngượng ngùng.
- Ăn thôi.
- Đây là cái gì?
An Nam Tú chỉ vào khoai tây chiên của mình và nước sốt cà chua.
- Nước sốt cà chua, tôi đổ lên cho cô rồi, Lý Tử thích ăn như vậy.
Nhìn thấy an Nam Tú cau hàng lông mày xinh đẹp của cô lại, muốn làm ra điệu bộ rất tức giận, Lý Lộ Từ cảm thán, lại tự mình lắm chuyện rồi, An Nam Tú đang đợi để chất vấn hắn.
- Tôi không thích ăn như vậy.
An Nam Tú nói rất to, không muốn nhất là Lý Lộ Từ đưa thói quen khi ở cạnh Lý Bán Trang dùng khi ở bên cạnh cô.
- Để tôi ăn vậy, tôi mua lại cho cô phần khác.
Lý lộ Từ đã quen rồi.
- Anh ăn hết sốt cà chua đi.
- Khoai tây chiên còn lại?
Lý Lộ Từ khó tin nhìn An Nam Tú.
An Nam tú gật đầu.
- Cô không thấy ghê sao?
Lý Lộ Từ còn cảm thấy ghê.
- Đấy là việc của tôi.
Thế là Lý Lộ Từ cầm khoai tây chiên, ăn hết nước sốt cà chua đều, chỉ còn lại từng cọng khoai tây chiên.
- Được rồi, phần khoai tây chiên này đưa cho anh ăn này. Tôi đi mua phần khác.
An Nam Tú lại chạy đi mua phần khoai tây chiên khác.
Đợi cô quay lại, Lý Lộ Từ biến phẫn nộ thành sức ăn, ăn hết số khoai tây .
- Có thể nói rõ chút không, hành vi vừa rồi của cô là xuất phát từ động cơ gì vậy, làm cô thích thú như thế nào?
- Cho anh ăn sốt cà chua là để trừng phạt anh tự ý cho rằng Lý Bán Trang thích thì tôi cũng thích.
An Nam Tú nói một cách thản nhiên:
- Sau đó lại bắt anh ăn khoai tây chiên là không muốn lãng phí, thế nào? Hợp tình hợp lý chứ?
- Hợp tình hợp lý.
Lý Lộ Từ mồm nhai đầy khoai tây chiên:
- Nhưng Lý Tử thích thì cô không thích à?
- Cô ấy thích cái gì, thì tôi ghét cái đấy!.
An Nam Tú dùng sức gặm cánh gà.
- Thật à? Vậy chắc cô ghét tôi lắm nhỉ?
Lý Lộ Từ mỉm cười.
An Nam Tú giật mình, ngẩng đầu lên, cảm thấy Lý Lộ Từ cười rất đáng ghét:
- Nhìn anh đã thấy ghét! Có muốn ăn cánh gà của tôi không?
- Muốn ăn.
Lý Lộ Từ gật đầu.
- Thế anh cho tôi ăn một miếng thịt bò, chúng ta trao đổi.
An Nam Tú xé một miếng thịt cánh gà đưa Lý Lộ Từ ăn.
Lý Lộ Từ cũng đưa cho cô ăn một miếng thịt bò.
- Khó ăn chết mất.
An Nam Tú uống coca.
Lý Lộ Từ đã bỏ đá trong coca của cô ra ngoài trước mới cho cô uống.
- Không uống ngon rồi.
An Nam Tú lẩm bẩm.
- Vẫn muốn ăn thịt bò.
Kết quả số thịt bò vốn không nhiều trong suất cơm của hắn đều bị cô ăn hết, khoai tây chiên cô lại không ăn, cuối cùng hắn ăn hai phần khoai tây chiên cũng no rồi.
An Nam Tú sờ vào bụng, no no, nóng nóng, cảm giác có chút mơ hồ.
-Lý Lộ Từ, tôi muốn đi ngủ rồi.
- Ăn no liền ngủ, cô là heo à, về nhà thôi.
Lý Lộ Từ uống một ngụm coca, rồi ợ một cái.
- Không muốn, không muốn động nữa rồi, tôi sẽ ngủ ở đây một chút.
Sáng nay An Nam Tú dậy sớm quá, đêm qua lại ngủ không ngon, đứng dậy, lách qua cái bàn bên này, ngồi bên cạnh Lý Lộ Từ, ôm lấy cổ hắn rồi dựa vào lòng hắn liền nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ rồi.
- Cô ngủ, tôi ngồi ngây ra đây biết làm gì?
Lý Lộ Từ ngồi ở một chiếc sofa có hình bán nguyệt, hắn ngồi dựa cũng khá thoải mái, ôm cô ngủ cũng không quá nhọc, chỉ là rất nhàm chán.
An Nam Tú mặc kệ hắn, hừ hừ vài tiếng, xê dịch thân hình mềm mại, ngẩng đầu lên trán và mũi đều cọ cọ vào cổ hắn, nói nhỏ:
-Lý Lộ Từ, tôi và Lý Bán Trang đều thích những thứ giống nhau.
- Tôi không phải đồ vật.
Lý Lộ Từ lắc đầu, sau đó cảm thấy câu nói này không hợp lý.
An Nam Tú chu cái miệng nhỏ lên, mắt không thể mở ra được nữa rồi, không quên dặn hắn:
-Nhưng anh chỉ được thích mình tôi, bằng không anh sẽ là người tôi ghét nhất, biết không?
Lý Lộ Từ cúi đầu, không đợi hắn trả lời, cô đã phát ra hơi thở từ từ, ngủ một cách thoải mái rồi.
Lý Lộ Từ mỉm cười, có thể trong lòng An Nam Tú mọi người nghĩ gì căn bản không quan trọng, chỉ cần cô muốn người khác như nào, cô sẽ không nghĩ đến người khác có phù hợp hay không phù hợp yêu cầu của cô.
An Nam Tú ngủ gần hai giờ đồng hồ, sau đó cùng Lý Lộ Từ về nhà, khi về đến nhà, Lý Bán Trang đã âm thầm quay về rồi, Lý Lộ từ đã dặn cô, để cô nhận lỗi với An Nam Tú.
An Nam Tú hình như căn bản không thèm để ý, Lý Lộ Từ cảm thấy có gì không đúng, với tính cách của cô ấy, dù có tha thứ cho Lý Bán Trang thì cũng sẽ nói những câu cảnh cáo hoặc điều kiện ra,
Nhưng cô lại không nói gì.