Ba ngày sau...
Bên ngoài Thánh Tông, một tràng dài tiếng nổ liên miên không dứt bên trong hẻm núi.
Lâm Phàm đứng ở bên trên hẻm núi nhìn xuống vực sâu hư không, hít sâu một hơi.
- Thả lỏng, thả lỏng! Không có gì ghê gớm hết, chẳng phải chỉ là đánh nhau sao? Nhất định có thể thắng, bất quá thì dùng Thiên Địa Dung Lô đồng quy vu tận.
Lâm Phàm tự an ủi mình, mấy năm qua đây là lần đầu tiên hắn căng thẳng như vậy.
- Gà con, tự bảo trọng nhé, hãy đến bên bọn họ đi.
Lúc này gà con đứng ở bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lão Đại ca, trong ánh mắt toát vẻ không muốn li biệt.
- Ác ác...
Gà con kêu to vài tiếng, không muốn rời Lâm Phàm mà đi.
Nó đã cùng Lâm Phàm bên nhau mấy năm, dù sao cũng đã từng có thời đầu gối tay ấp, hương lửa mặn nồng, một người một gà tâm ý tương thông.
Nó có thể cảm nhận được lão Đại ca đang bất an trong lòng, nó biết lần này gặp phải kẻ địch rất mạnh, nếu không lão Đại ca nhất định sẽ không để cho mình rời đi.
- Đừng ác ác nữa, phiền phức.
Lâm Phàm phất tay đuổi để cho Gà Con mau chóng rời đi.
- Ác ác...
Gà con vẫn đứng đó, hai mắt rưng rưng toát lên vẻ không muốn.
- Xéo đi nhanh lên! Chớ chọc ta tức giận, ngươi biết lúc ta tức giận lên, ngay cả ta cũng sợ chính ta.
Lâm Phàm giơ tay lên như muốn đánh gà con.
Gà con đem đầu núp ở trong cánh, lộ vẻ rất đáng thương.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu gà con.
-Đừng sợ là tốt rồi, bất kể nói thế nào ngươi cũng là đời sau của thượng cổ hung thú Phượng Hoàng, đừng để lão Đại ca và cha mẹ ngươi mất mặt.
- Ác ác...
Gà con khẽ gật đầu một cái.
- Mau đi đi, nếu như tình hình không ổn phải chạy ngay, nhất định phải bảo vệ cái mạng gà này của ngươi.
Lâm Phàm nói.
Gà con nhìn Lâm Phàm, sau đó nhào vào lồng ngực Lâm Phàm, cái đầu gà nhỏ cọ cọ trong lồng ngực Lâm Phàm, sau đó vừa bước vừa quay đầu lại nhìn, dần dần biến mất trước mắt Lâm Phàm.
Lâm Phàm nắm chặt nắm đấm, lần này không biết còn có thể may mắn giống như lần trước hay không.
Bất cứ bằng giá nào cũng phải đem này "Tuyên Cổ" giết chết.
Kết cục xấu nhất cũng chỉ là cùng nhau đồng quy vu tận.
Nhưng nếu thứ kia không phải "Tuyên Cổ" thì có lẽ có thể an tâm.
Tất cả sự việc này, Lâm Phàm đều chuẩn bị đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
...
Ở bên kia một hẻm núi khác.
Đám người Yến Tông chủ, Vô Nhai các Thái Thượng trưởng lão, Hạ Du Thiên, Hà Vũ Hàm, Dạ Hàm, Hỏa Diễm lĩnh chúa, Tông Hận Thiên, Kiếm Vô Địch, Mạnh Hạo, Lỗ Viêm, Diệt Cùng Kỳ núp trong bóng tối.
Trên mặt của mọi người toát lên một vẻ nghiêm túc.
Đông Linh châu bây giờ khắp nơi đều là chiến tranh, các đại tông môn đều chiến đấu để giữ được một phương bình an, đứng trước giờ khắc sinh tử này, mặc kệ là Chính Nghĩa hay là tà ác cũng đều đồng lòng kháng địch.
Bởi vì bọn họ biết, nếu như không đánh đuổi những hung thú này đi, Đông Linh châu sẽ không còn tồn tại nữa.
Các đại tông môn tử thương vô số, mà bi thảm nhất vẫn là bách tính thường dân.
Dưới chân đám hung thú này thì mặc kệ là Hoàng Thành đều là trong nháy mắt bị hủy diệt, không còn bất kỳ sinh linh nào có khả năng sống sót.
Bên trên hẻm núi.
Lâm Phàm nhắm hai mắt, sừng sững đứng giữa trời đất, bộ Bạch Y theo gió đung đưa, trong chớp mắt hai con mắt mở ra, thần khí đạt đến trạng thái đỉnh cao, chiến ý dạt dào ngang với đỉnh Vân Tiêu.( đỉnh núi cao nhất bên Tàu, cho thím nào chưa biết, chứ không phải địa danh nào trong truyện đâu).
- Tuyên Cổ Chi Điếu, đi ra.
Lâm Phàm vỗ ba lô một cái, đem "Tuyên Cổ Chi Điếu" phóng ra, nếu như thủ lĩnh Thú Linh Giới đúng là "Tuyên Cổ" thì "Tuyên Cổ Chi Điếu" tản mát ra khí tức chắc chắn có thể thu hút hắn lại chỗ này.
Khí thế ngập trời, tràn ngập ở trong hư không.
Ở bên trong một cấm địa nào đó tại Đông Linh châu, một người áo đen nhìn mật thất trống rỗng, trong lòng tràn đầy lửa giận.
Trong chớp mắt, người áo đen di chuyển, hắn cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, đó chính là khí tức của hắn.
- Rống...
Một tràng dài âm thanh không phải của người cũng chẳng phải của thú vang vọng đất trời, các hung thú khắp nơi ở Đông Linh châu toàn bộ ngừng lại, nhìn chăm chú về phương xa, rồi vội vã xuyên qua tầng tầng hư không, hướng về chỗ phát ra tiếng gầm chạy đến.
- Xem ra ta suy đoán đúng, quả nhiên là tình huống xấu nhất.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, lộ vẻ bất đắc dĩ.
Mà ngay lúc này, một tiếng thét dài truyền đến, chấn động rung chuyển thiên địa:
- Tuyên Cổ Chi Điếu kia đang trôi nổi ở trong hư không cũng không ngừng giãy dụa muốn thoát ra, hướng về nơi có thanh âm lao tới.
- Trở về đi.
Lâm Phàm vung tay áo một cái, đem "Tuyên Cổ Chi Điếu" cất trong ba lô.
Hệ thống ba lô ngăn cách tất cả, muốn rời khỏi, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.
Một tiếng thét dài này đủ để Lâm Phàm biết đây là một cường giả.
Ở đằng xa kia, mây đen đầy trời, che lấp toàn bộ thiên địa, phía trong đám mây đen đó dường như tồn tại một tuyệt thế hung ma, dữ tợn gầm thét.
Lâm Phàm chắp tay sau lưng, lâm nguy không sợ, nhìn chăm chú phương xa. ( Quan trọng nhất là cái thần thái =))).
Hắn không thể lùi bước, nếu như ngay cả hắn cũng rút lui thì tất cả thật sự đã kết thúc.
Khí tức ở phương xa càng ngày càng lớn mạnh,đám mây đen kia ẩn chứa sức mạnh vô cùng, bao trùm một nửa Đông Linh
châu.
Hỏa Diễm lĩnh chúa đang ẩn núp cũng không khỏi rùng mình một cái:
- Đến rồi, cỗ khí tức này thật kinh khủng.
Mặt Hà Vũ Hàm biến sắc, nắm chặt Thiên Thiên ngọc thủ, trong lòng cũng rộn lên một đợt sóng lớn.
Nguồn sức mạnh này thật sự quá mạnh mẽ khiến Hà Vũ Hàm bất ngờ, cuối cùng là ai mà lại có sức mạnh kinh hồn như vậy.
Gà con ngẩng đẩu, cặp mắt gà hướng về bóng người phương xa, trong mắt lộ ra vẻ lo âu.
- Nếu đến rồi thì đi ra đi, đừng giả thần giả quỷ.
Lâm Phàm nhìn thẳng thiên địa, lạnh nhạt nói.
Lần này Lâm Phàm biết đây là một trận tử chiến, so với trận chiến cùng thượng cổ đại yêu lần đó, còn mệt mỏi hơn.
Bởi vì thượng cổ đại yêu so với nguồn sức mạnh này hoàn toàn khác biệt.
Trong chớp mắt, khói đen cô đọng thành một điểm, một người khoác áo bào đen trôi nổi ở trong hư không, ẩn giấu dưới hắc bào là một đôi con người màu đỏ máu, nhìn thẳng Lâm Phàm, toàn bộ thiên địa đều dường như đọng lại.
- Là ngươi cướp được thân thể của ta?
Âm thanh của người áo bào đen tràn đầy vô thượng uy nghiêm, mỗi một chữ cũng như núi Thiên Sơn đè xuống.
- Ngươi là Tuyên Cổ?
Lâm Phàm nhìn chăm chú người trong hư không.
Tu vi chí cao, sợi quy tắc ẩn quanh toàn thân, sâu không lường được.
Mà những sợi quy tắc này, Lâm Phàm thấy có chút không giống với sợi quy tắc thông thường, dường như là bị phân tán ra.
- Không ngờ còn có người biết ta, ngươi là ai?
Người áo đen lớn tiếng hỏi, áp lực của khí tức vô thượng uy nghiêm bao phủ ở trên thân hình Lâm Phàm.
Lâm Phàm vung tay lên, kiếm ý bay lên, cắt rời luồng áp lực này.
- Những trò mèo này, đừng sử dụng ở trước mặt tiểu gia, còn tiểu gia đương nhiên biết ngươi, cánh tay và "tiểu điếu" của ngươi đều ở trong tay tiểu gia.
Lâm Phàm nhìn thẳng nói.
- Giao cho ta, ta tha cho ngươi một mạng.
Tuyên Cổ âm trầm nói.
Hắn cảm nhận được trên thân thể kẻ trước mặt này có khí tức của chính mình, thế nhưng luồng khí tức này cũng đã cùng hắn đoạn tuyệt liên hệ, dường như đã không còn thuộc về hắn.
Sự phát hiện này khiến "Tuyên Cổ" nổi cơn giận dữ, cái tên nhân loại bé nhỏ này, lại dám luyện hóa thân thể của chính mình.
Thế nhưng điều này làm sao có khả năng?
Thân thể của mình bách luyện bất diệt, làm sao có khả năng bị một kẻ loài người luyện hóa.
- Ầm ầm...
Ngay lúc này, đại địa run rẩy, ở phía đằng xa, cát bụi bay mù trời.
Hung thú Thú Linh Giới lúc này cũng chạy tới.
- Nói nhảm gì đó, ngươi to gan dám xâm lấn Đông Linh châu, chết ở đây cho ta.
Lâm Phàm sắc mặt ngưng lại, không thể để
cho "Tuyên Cổ" nhúng tay vào chuyện bên đó, sức mạnh của "Tuyên Cổ"chắc chắn không phải đám người Yến Tông chủ có khả năng đối kháng.
- Hừ... Làm càn.
Tuyên Cổ thấy tên nhân loại này dám khiêu khích, cũng hừ lạnh một tiếng.
...
- Hung thú đến rồi, mọi người chuẩn bị.
Yến Tông chủ nói.