oOo
Mỗi khi màn đêm buông xuống, chỗ ở của đệ tử ngoại môn Thánh Ma Tông lại trở nên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến độ làm người ta có chút sợ hãi.
Thế nhưng mỗi khi tới thời điểm đó, trong màn đêm sẽ có một người lén lút chạy tới lui trong khu nghỉ ngơi của đệ tử ngoại môn.
Hiện giờ chết dí trong tông, Lâm Phàm không tìm ra cách thăng cấp, bởi vậy đặt toàn bộ tinh lực lên chức nghiệp phụ. Lâm Phàm vốn tính cố chấp, Tượng Sư đã lên tới cấp 4 nhưng nửa cái đồ chơi cũng chưa luyện ra, khiến Lâm Phàm không phục.
Khu vực nghỉ ngơi của đệ tử ngoại môn có những con đường nhỏ nối thông lẫn nhau, giờ chúng nó trở thành chỗ ẩn thân của Lâm Phàm. Thời điểm Lâm Phàm tìm kiếm mục tiêu để hạ thủ, cũng không phải là chọn bừa, mà là tìm những căn phòng mà chủ nhân của nó đã tắt đèn đi ngủ.
Lúc này, Lâm Phàm thành công tìm được một mục tiêu, bắt đầu ra tay.
Lâm Phàm đứng cạnh bờ tường vây quanh căn phòng, trực tiếp móc một viên gạch ra rồi ném vào trong lò lửa, bắt đầu rèn.
"Đinh, chúc mừng rèn ra một viên gạch bị sứt mẻ, exp +1."
. . . .
Phát đầu tiên hôm nay vẫn xịt, Lâm Phàm cũng chỉ khinh thường cười ha ha. Bấy-bì à, gia gia hôm nay khô máu với mi, có giỏi thì cứ biếu gia gia toàn rác rưởi đi.
Sau đó Lâm Phàm không nói hai lời, bắt đầu chăm chỉ công tác, móc gạch, ném vào trong lò.
"Đinh, chúc mừng rèn ra một đống bùn nhão, exp +1."
"Đinh, chúc mừng rèn ra một viên gạch bị sứt mẻ, exp +1."
"Đinh, chúc mừng rèn ra một viên gạch bị sứt mẻ, exp +1."
. . . .
Theo thời gian không ngừng trôi qua, Lâm Phàm cũng sắp phát rồ lên rồi.
Troll xong chưa, có thể cho ca một tí tẹo niềm vui được không? Lâm Phàm đỏ mặt tía tai, hai mắt bốc lửa lẩm bẩm nói.
Trong lúc Lâm Phàm vùi đầu vào nghiệp rèn đúc thì ở căn phòng chỉ cách đó một bức tường, Phương Hàn đang nằm ở trên giường, cả người không có một tia khí tức nào.
Phương Hàn có được truyền thừa của ma Đế, cất bước cao hơn bất kỳ kẻ nào, công pháp tu luyện cũng là công pháp vạn cổ tuyệt thế.
Hiện tại Phương Hàn đang tu luyện công pháp Ma Đế từng dùng – Ma Vực. Công pháp này nếu đạt tiểu thành thì bản thân có thể mở ra một thế giới Ma Vực ma khí ngập trời, có thể hấp thu ma khí từ trong đó, đồng thời có thể triệu hồi ra các loại ma thần vô cùng cường đại.
Có điều lúc này Phương Hàn đang ở thời khắc mấu chốt, phong bế bản thân, cô đọng hạt giống thế giới Ma Vực, không thể cảm nhận được bất kỳ chuyện gì ở xung quanh, cho dù có người chửi mắng bên tai cũng không có chút ảnh hưởng nào tới hắn.
. . . .
Mặt Lâm Phàm càng ngày càng khó coi, cả một bờ tường gần như đều đã bị ném vào trong lò lửa.
"Đinh, chúc mừng rèn ra một viên gạch bị sứt mẻ, exp +1."
"Đinh, chúc mừng Tượng Sư thăng cấp, cấp bậc +1."
Lâm Phàm nghe được nhắc nhở thăng cấp, tâm trí sắp hỏng mất đột nhiên sáng bừng trở lại. Tượng Sư cấp năm mà còn tạo ra phế vật được sao?
Lâm Phàm dừng động tác, chà xát hai tay, vận may sắp đến.
Phát đầu tiên của cấp năm, nhất định sẽ thành công.
Tiếp đó, Lâm Phàm lại bốc một viên gạch quẳng vào lò.
- Đến đây đi, anh bạn nhỏ!
Lâm Phàm thầm hô một tiếng, con mắt tỏa sáng, chờ đợi tuyệt thế thần binh xuất hiện.
"Đinh, chúc mừng rèn ra một viên gạch hơi sứt mẻ, exp +1."
- Fuc-k my life…
Lâm Phàm đang tràn trề mong đợi tức thì biến sắc, có loại xúc động muốn chết.
Tượng Sư cấp năm a, mi không thể cho ca một chút hy vọng sao? Có phải muốn ca tức chết mới vừa lòng không?
Lâm Phàm giờ khắc này điên rồi.
- Được, ca cũng không tin không tạo ra được một món thần khí.
Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó bất chấp tất cả, bốc gạch ném vào lò lửa.
"Đinh, chúc mừng rèn ra một viên gạch hơi sứt mẻ, exp +1."
"Đinh, chúc mừng rèn ra một đống bùn nhão hơi tốt một chút, exp +1."
"Đinh, chúc mừng rèn ra một viên gạch hơi tốt một chút, exp +1."
. . . .
Lâm Phàm đã như phát điên, trong mắt hắn giờ chỉ còn việc kiếm gạch, chỉ cần là chỗ có gạch sẽ có đôi ma thủ của Lâm Phàm.
Không biết qua bao lâu, trời dần dần trở sáng, Lâm Phàm lúc này mới thở hổn hển dừng lại.
Qua một đêm, Tượng Sư tăng liền 3 cấp, rèn ít nhất mấy ngàn viên gạch, nhưng cái chức nghiệp phụ đáng ghê tởm này lại không cho hắn dù là nửa cái vũ khí rách nát.
Không phải viên gạch bị sứt mẻ thì chính là một đống bùn nhão.
Lâm Phàm lau mồ hôi trán, khá lắm, mi đã muốn chơi thì bổn đại gia chơi tới cùng, bổn đại gia không tin vận khí mình kém như vậy.
- Ơ…
Mà vừa lúc này, Lâm Phàm kinh hô một tiếng, đây không phải Phương sư đệ sao? Thế nhưng tại sao Phương sư đệ lại ngủ ở bên ngoài?
Lâm Phàm nổi giận, tên khốn khiếp nào lại vô lương tâm như thế, bắt sư đệ ngủ ở ngoài trời. Là sư huynh, nhất định phải tra rõ chuyện này, không thể khiến sư đệ chịu ấm ức.
- Phương sư đệ, đệ mau tỉnh lại.
Lâm Phàm cũng không nghĩ nhiều, tiến lên vỗ vỗ vào mặt Phương Hàn, nhưng Phương Hàn vẫn không nhúc nhích, tựa như là đã chết.
Mà ngay tại lúc Lâm Phàm chuẩn bị “anh hùng cứu sư đệ” thì đột nhiên ngớ người ra.
- Không đúng…
Lâm Phàm sửng sốt, sau đó đứng nguyên tại chỗ mà nhìn quanh.
Nơi này… Nơi này.
Lúc này Lâm Phàm tỉnh ngộ rồi, không nói thêm nửa lời, co cẳng bỏ chạy.
Con bà nó, đêm qua cần lao quá độ, lại hủy nhà của sư đệ.
Nếu sư đệ tỉnh lại thấy nhà mình không có, còn không phải liều mạng với sư huynh ta.
Cho nên giờ phút này lựa chọn tốt nhất là lập tức chuồn, diễn vai quần chúng vô tội là tốt nhất.
. . . .
Trở lại trong phòng, Lâm Phàm cố thôi miên mình không biết chuyện gì xảy ra, tựa lên cửa thở hồng hộc.
Xem ra hạ thủ phải chú ý một chút, không thể lại nhỡ tay phá hoại, đó là chuyện rất vô đạo đức.
Thời gian hành động đêm nay nhất định phải bảo trì lý trí.
. . . .
Giờ này trời đã sáng.
Phương Hàn cởi trần nằm trên giường bỗng mở mắt, khóe miệng nở một nụ cười.
Thành.
Rốt cục cô đọng thành công hạt giống thế giới Ma Vực, sau này con đường tu luyện của mình sẽ thuận buồm xuôi gió, chỉ cần không chết sớm, sau này Ma Đế chính là Phương Hàn ta.
Với Thánh Ma Tông hiện tại, Phương Hàn căn bản không coi vào đâu, thậm chí chờ sau khi mình thành Ma Đế, chính Thánh Ma Tông sẽ phải lấy mình làm vẻ vang.
Bởi vì Ma Đế Phương Hàn ta từng sống ở nơi này.
Phương Hàn điều chỉnh tốt tâm tình của mình, chuẩn bị rời giường đi nhà ăn dùng cơm, có điều vừa lúc đó, Phương Hàn cũng sửng sốt.
- Sao trong phòng sáng thế này, gió lại mát như vậy, ơ…
Phương Hàn sửng sốt thốt lên, sau đó ngồi dậy, thấy một màn trước mắt thì lập tức đờ đẫn.
Đây là có chuyện gì.
Mà lúc này ngoài phòng Phương Hàn vây đầy đệ tử ngoại môn, ai nấy chỉ chỉ trỏ trỏ.
Phương Hàn lạnh mặt, mặc lại y phục.
- Khốn khiếp, là ai chỉnh ta.
Mặt Phương Hàn vẫn bình tĩnh, nhưng đôi mắt bốc lên lửa giận hừng hực. Nếu phát hiện là ai làm, hắn nhất định phải để cho đối phương trả cái giá đắt nhất.
Còn những con kiến đứng cười nhạo mình hôm nay, ngày mình công thành, cũng là ngày các ngươi bị đầy xuống Cửu U hoàng tuyền, vĩnh viễn không được siêu sinh.
-----oo0oo-----