- Đám súc sinh tội đáng muôn chết.
Trong khi sáu người đang chém giết cổ thú, tên thủ lĩnh đấm ra một quyền đem đầu cổ thú chia năm xẻ bảy máu tươi văng vãi khắp nơi hung hăng quát lên.
- Thập phu trưởng, những cổ thú này cuối cùng là xảy ra chuyện gì, tại sao dám tấn công chúng.
Một tên Cổ Tộc khác run như cầy sấy nói. Nếu như không phải Cổ Tộc bọn họ trời sinh thân thể mạnh mẽ, e rằng bị bầy cổ thú vây quanh như vậy thì căn bản đã sống không tới bây giờ. Nhưng mà đối với ba tên Cổ Tộc Chí Thiên Vị đại viên kia mà nói lúc này bi kịch sắp ập đến.
-Không biết, cứ giết hết chúng đã…
Sắc mặt tên thủ lĩnh lạnh lẽo, vẫy tay một cái hư không chấn động, nhưng mà đối với mấy con cổ thú này mà nói không có một chút tác dụng nào. Dưới cái nhìn của bọn họ, những cổ thú này đã hoàn toàn phát điên.
- Thập phu trưởng, cứu ta…
Đúng lúc đó một tên Cổ Tộc bị một đầu cổ thú bắt được, sau đó đầu cổ thú kia đột nhiên nhào lên người tên Cổ Tộc này mạnh mẽ bạo cúc hoa của hắn…@_@ ( không biết cho mấy con cổ thú ăn gì nữa)
- A... Cứu ta...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, cực kỳ thê thảm, thậm chí tên Cổ Tộc kia không chỉ bị một đầu cổ thú bắt lại, mà đồng thời còn có mấy con cổ thú đang chờ đợi ở xung quanh người.
- Làm càn... Cổ Tộc Thập phu trưởng vừa nhìn thấy tình cảnh trước mắt này, thần kinh cũng run lên, tay càng run mãnh liệt hơn, dưới cái nhìn của hắn thì những con cổ thú này đã hoàn toàn phát điên.
- Thập phu trưởng cứu ta...
Ba tên Cổ Tộc Thực lực thấp nhất, có một tên bị cổ thú bắt được, Mà nhìn bộ dạng của đầu cổ thú này hình như là giống cái. Tên kia sẽ có kết cục vô cùng thê thảm, cực kỳ thê thảm, không có từ ngữ nào có thể hình dung được, tất cả đều in sâu vào trong đầu.
Hoa cúc mở đầy đất, khắp nơi là tan thương.
Lúc này ở cách đó không xa, Lâm Phàm còn đang vất vả quạt hối hả, đối với Lâm Phàm mà nói, lần này xem như là thử nghiệm nếu như thật sự thành công vậy đây sẽ là một đòn sát thủ.
- Nhanh giúp ta, ném tất cả đan dược đến đây.
Lâm Phàm một tay nắm lấy quạt, khí lực toàn thân đột nhiên tăng lên, quạt xuống một cái giống như tạo ra cơn bão cấp mười, cả vùng rừng gần như bị lật ngược.
Lâm Phàm không biết tình hình bên trong cuối cùng như thế nào, sao đến bây giờ một chút âm thanh cũng không có, khiến cho Lâm Phàm hơi bó tay rồi, chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đã thất bại rồi sao? Không phải vậy chứ!
Ma thân Pháp tướng nghe Lâm Phàm nói, đem toàn bộ “Đại Phàm Ca” ném tới.
“Oanh... Oanh...”
Từng viên đan dược trong nháy mắt nổ tung, mà Lâm Phàm cũng hít vào thở ra một hơi, dồn hết sức quạt một cái, một cơn gió cuồng bạo vượt qua tất cả, mang những luồng sương mù đan dược này thổi về phía rừng rậm.
“Hô...” Lúc này Lâm Phàm ngừng động tác, cánh tay quạt đều mỏi đến rã rời.
Nhìn về phía trước, trong lòng Lâm Phàm cũng nghi hoặc thắc mắc vạn phần,sau đó là vẻ mặt khổ sở sầu não.
- Đại ca, ngươi có thể vọng lại chút âm thanh không! Một tiếng động nhỏ thôi cũng được, chí ít cho ta một chút động lực chứ.
Lâm Phàm nhìn rừng rậm yên tĩnh nói ra
Lâm Phàm nhìn ma thân Pháp tướng ba đầu sáu tay khẽ thở dài một tiếng, tỏ vẻ rất thất vọng.
Ma thân Pháp tướng ba đầu sáu tay khó hiểu nhìn Lâm Phàm, không biết tất cả những thứ là đang làm gì?
- Rống...
- A...
Đúng lúc đó, từng tiếng kêu thảm thiết đột nhiên truyền ra từ trong rừng cây rậm rạp kia.
Lâm Phàm vốn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt đón nhận thất bại, vào đúng lúc này nghe được âm thanh đó, hoàn toàn cứ như đang mơ. Ngay lập tức hắn nhấc chân lên hướng về phía rừng cây chạy như điên.
- Thành công rồi... Bổn thiếu gia quả nhiên là thiên tài, đây là một bước tiến quan trọng trong lịch sử nhân loại.
Lâm Phàm hiện tại chỉ muốn đi xem trò hay, cảnh tượng ở hiện trường nhất định sẽ rất đặc sắc.
- A... Thập phu trưởng cứu ta, những cổ thú này chúng nó đang làm nhục ta…
Hai tên Cổ Tộc Địa Thiên Vị sơ kỳ lúc này đau khổ tận tim gan gào thét. Chúng cảm thấy mông của mình rất đau. Tên Cổ Tộc gọi là Thập phu trưởng kia nhìn tất cả mọi chuyện, trên khuôn mặt xấu xí bây giờ lửa giận phun trào.
- Cái đám các ngươi...
Nhưng ngay khi tên này vừa định mở miệng ra chuẩn bị mắng chửi, trong chớp mắt một cổ thú hình thể nhỏ bé đột nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh đánh vào mặt của hắn.
Hai cái móng vuốt nhỏ dài, nắm lấy cái đầu của Cổ Tộc Thập phu trưởng, thân thể đụng vào cái khuôn mặt xấu xí của Cổ Tộc Thập phu trưởng.
- Súc sinh kinh tởm …
Tay của Cổ Tộc Thập phu trưởng khéo léo nắm chặt cổ thú này, sau đó đột nhiên bóp một cái, trong nháy mắt máu thịt tung toé cực kỳ kinh khủng.
Cổ Tộc Thập phu trưởng nhìn xung quanh, lửa giận trong lòng bùng lên mãnh liệt. “Những cổ thú này cuối cùng xảy ra chuyện gì, tại sao mỗi một con đều giống như phát điên vậy.”
Đặc biệt là nhìn thấy những thuộc hạ này của mình thì hắn oán giận vạn phần.
- Cổ Tộc chính là chủng tộc cao quý nhất, cổ thú các ngươi dám to gan làm ra chuyện như vậy, thật sự là…
Đáng tiếc những cổ thú này không hề cho Cổ Tộc Thập phu trưởng thời gian phẫn nộ gào thét mà đột nhiên hướng về Cổ Tộc Thập phu trưởng lao đến Đối với những cổ thú này mà nói, bây giờ thứ xinh đẹp nhất chính là những tên Cổ Tộc này.
-A... Các ngươi...
-Thả ta ra...
- A... Rầm rầm... Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào thét, âm thanh hưng phấn, các loại âm thanh hòa vào nhau cùng nhau vang vọng phía chân trời.
Lúc này Lâm Phàm đang nhảy lên một cái cây trong rừng, vừa rồi còn rất nhiều âm thanh cuồng bạo, sao trong nháy mắt đã biến mất không thấy?
Nhưng khi Lâm Phàm đến được chỗ cần đến, lại bị tình cảnh trước mắt làm cho mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc vạn phần, sống hai mươi mốt năm tất cả đều bị tình cảnh trước mắt làm cho tan vỡ.
Đại địa đang run rẩy, vậy mà đám cổ thủ này còn ôm lẫn nhau thành đoàn bò trên mặt đất. Đặc biệt là khi Lâm Phàm nhìn thấy những Cổ Tộc kia, đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh.
“Cực kỳ bi thảm, thiên lý khó dung.”
“Cầm thú, súc sinh, cuối cùng là người hay súc sinh mà làm ra chuyện kinh thiên động địa này.”
Lâm Phàm nhìn hình ảnh trước mắt cảm thán.
“Đại Phàm Ca, không ngờ lại tàn nhẫn như vậy, làm đất trời oán giận, thật sự là làm đất trời oán giận.” Lâm Phàm cũng không nghĩ tới sẽ tạo ra tình cảnh này. Nếu không phải tâm trí kiên định, sợ là sớm đã bị tình cảnh trước mắt này dọa cho không ngừng nôn mửa.
- Một tên... Hai tên...
- Ngoại trừ những con bị giết chết, còn lại có hai mươi con cổ thú, ngược lại cũng không tồi. Đáng tiếc những tên Cổ Tộc kia vậy mà chỉ có hai tên còn đang thở hổn hển, còn lại bốn tên đã sớm chết đến không thể chết lại, thôi được, để bổn thiếu gia giải thoát cho các ngươi.
Lúc này, Lâm Phàm lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ ra, đi vào trạng thái ẩn thân, đột nhiên bạo phát, xông về phía trước.
“Ta chém...” “Ta phách...” “Ta chặt...”
- Keng, chúc mừng đánh giết cổ thú Địa Thiên Vị sơ kỳ.
- Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng cường 500.
- Keng, chúc mừng đánh giết cổ thú Chí Thiên Vị hậu kỳ.”
- Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng cường 50.”
Lúc này các cổ thú bị “Đại Phàm Ca” ăn mòn đã sớm đã mất đi sự cảnh giác, bởi vì sâu trong tiềm thức của bọn họ chỉ có một ý nghĩ, đó chính là giải quyết chuyện vui sướng trước đã.
Sau khi Lâm Phàm chém chết con cổ thú cuối cùng, kinh nghiệm cũng tăng lên 2500 điểm.
“Không sai, chỉ có vài con cổ thú đã mang đến không ít kinh nghiệm, cần phải tiếp tục cố gắng.”
- Hấp thu.
Lâm Phàm vung tay áo một cái, đem những yêu khí này rót toàn bộ vào trong yêu thành. Sau đó, Lâm Phàm đi tới trước mặt hai tên Cổ Tộc còn sót lại, sau đó nhìn hai người này, tiếc nuối lắc đầu.
- Ngươi là...
Cổ Tộc Thập phu trưởng ngẩng đầu lên nhìn người tới, mặt tỏ ra giận dữ.
“Phốc phốc.”
Lâm Phàm không cho hắn nói hết câu thì đã xử lí gọn gàng nhanh chóng.
-Thật xin lỗi, ta là loài người.
…
- Keng, chúc mừng đánh giết Cổ Tộc Thập phu trưởng cảnh giới Địa Thiên Vị trung kỳ.
- Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng cường 2000.
...
-Ngươi là Nhân tộc... Ta chính là chiến sĩ Cổ Tộc, ta không sợ chết…
Người cuối cùng còn sống của Cổ Tộc yếu ớt nhìn Lâm Phàm, dữ tợn rống giận.
“Phốc phốc.”
- Thật không phải, mặc kệ ngươi có sợ chết hay không thì ngươi cũng phải chết.
…
-Keng, chúc mừng đánh giết Cổ Tộc binh sĩ cảnh giới Địa Thiên Vị sơ kỳ.
-Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng cường 500.
...
Lúc này, Lâm Phàm vung tay áo, nhìn về thế giới này hờ hững lắc đầu.
- Ai... Nhân gian thảm kịch, làm đất trời oán giận.
Nếu mấy tên cổ tộc khi nãy sống lại nghe được, chắc sẽ hộc máu mà chết thêm lần nữa mất…
---------------------------------------
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Người dịch: Tiểu Tà
Biên: NgaHoang.