"Đinh, chúc mừng đánh chết cường giả Đại Thiên Vị đại viên mãn."
"Đinh, chúc mừng exp gia tăng mười lăm tỷ."
"Đinh, chúc mừng luyện hóa thành công mười sáu dây chuyền quy tắc."
Lâm Phàm thật không ngờ Hàn Vĩnh Nghị lại cô đọng được đến mười sáu dây chuyền quy tắc. Cũng khó trách Thánh Tông thiếu chút nữa thất thủ, có kẻ mạnh như Hàn Vĩnh Nghị, lại còn đánh lén khiến Yến tông chủ trọng thương, như vậy toàn bộ Thánh Tông đương nhiên đợi lão nghiền nát rồi.
Nhìn các đệ tử Thánh Tông, qua phút hưng phấn, có người sắc mặt còn kích động, cũng có người tinh thần chán nản, Lâm Phàm chỉ biết thở dài một tiếng. Tuy rằng xem như tới đúng lúc, nhưng những người đã chết lại không thể cứu lại.
- Tông chủ...
Trương Nhị Cẩu nhìn thấy Lâm Phàm, kích động đến khóc lên.
Lâm Phàm gật gật đầu, sau đó xoa đầu Chỉ Kiều.
- Tông chủ, mau mau cứu các sư đệ.
Trương Nhị Cẩu vội vàng nói.
Lâm Phàm đi tới cạnh Phong Bất Giác và Thiên Vũ, tra xét thương thế, gần như chỉ còn một hơi.
- Nhất niệm thành đan.
Từng viên đan dược quay cuồng trong ngọn lửa, sau đó vô số đan dược được dung nhập lực lượng sinh mệnh từ Ngô đồng thần thụ bay ra. Lâm Phàm lấy hai viên, cho Phong Bất Giác và Thiên Vũ nuốt xuống. Hiệu quả xác thực rất tốt, hai người nhanh chóng có chuyển biến tốt.
Ngô đồng thần thụ quả thật không hổ là thần vật.
- Nhị Cẩu, nhanh cầm một viên này cho Diệt Cùng Kỳ dùng.
Lâm Phàm nói.
- Vâng.
Trương Nhị Cẩu gật đầu, chạy vội đi.
- Sư phụ, người mau cứu Tiểu Bạch và Cung tỷ tỷ.
Chỉ Kiều nói.
Lâm Phàm nhìn thấy Tuyết Vương Sư con trong lòng Chỉ Kiều. Thương thế rất nặng, nhưng may là lực sinh mệnh của hung thúc cực kỳ cường đại, cộng với viên đan dược của Lâm Phàm, Tuyết Vương Sư con cũng dần dần khôi phục.
- Cung tỷ tỷ?
Cứu xong Tuyết Vương Sư con, chuẩn bị cứu người thứ hai đồ đệ nói, hắn mới chợt sửng sốt, Cung tỷ tỷ là người nào? Thế nhưng khi nhìn thấy cô gái nằm trong vũng máu, hắn có chút kinh ngạc.
Tại sao lại quen mắt như vậy?
Đúng rồi, là cô gái ở Mặc thành.
Nhưng người này tại sao lại ở Thánh Tông? Còn quen thuộc với Chỉ Kiều như thế?
Chẳng lẽ người này dựa vào việc biết thân phận của mình, bịa một câu chuyện, rồi tới đây kiếm lời sao?
Giờ phút này, Lâm Phàm do dự không biết nên cứu hay không. Nếu người này có mưu đồ, tốt nhất mình nên lừa gạt Chỉ Kiều một lần, để con bé đau khổ một chút rồi sẽ qua, chứ không thể lưu lại tai họa ngầm bên người.
- Sư phụ, người mau cứu Cung tỷ tỷ đi, là Cung tỷ tỷ đẩy con ra, con mới không có chuyện gì.
Chỉ Kiều thấy Tiểu Bạch đã hồi phục lại, tâm tình vui lên không ít, nhưng khi thấy Cung tỷ tỷ vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng Chỉ Kiều rất đau khổ.
Lâm Phàm gật gật đầu, xoa đầu Chỉ Kiều. Thôi, cứu người quan trọng, sau này làm cho rời đi là được.
Nhìn qua thương thế của Cung Băng Dạ, gương mặt tuyệt mỹ kia giờ phút này tái nhợt, trên thân thể linh lung lại có một miệng vết thương xuyên qua sát ngực, thậm chí còn có thể thấy được nội tạng bên trong.
- Coi như ngươi vận khí tốt, không bị thương tổn trí mạng.
Lâm Phàm cũng không thể không bội phục vận khí của đối phương, vết thương kia chỉ cần nhích vài cm nữa là đủ chết người.
Đợi sư phụ cho cô gái này nuốt đan dược xong, Chỉ Kiều bèn đứng bảo hộ bên cạnh Cung Băng Dạ.
Tiếp đến, Lâm Phàm đi tới trước mặt tông chủ và các thái thượng trưởng lão, đưa đan dược cho họ.
- Thứ này có thể nhanh chóng khôi phục thương thế.
Lâm Phàm nói.
Tông chủ tiếp nhận đan dược, khẽ lắc đầu:
- Ài, không được, thương thế của chúng ta...
Yến tông chủ còn chưa nói hết câu, đã lại ngây ngẩn cả người, bởi vì lực sinh mệnh trong viên thuốc này thật sự quá mạnh mẽ.
Quả thật là thần đan chữa thương a.
Thế nhưng Lâm Phàm vừa mới luyện đan tại chỗ, bọn họ nhìn rõ trong mắt, sao có thể luyện ra thần dược trong thời gian ngắn như vậy?
Chẳng lẽ là dùng thảo dược vô cùng trân quý sao? Cũng không phải, bọn họ thấy rõ nguyên liệu đều là những thảo dược bình thường.
Mọi người nghĩ mãi không rõ, cuối cùng gạt bỏ thắc mắc sang một bên, nuốt đan dược vào bụng. Tức thì một luồng lực sinh mệnh mênh mông tràn ra trong cơ thể họ, tu bổ hư hao bên trong.
- Tiểu tử này, ra ngoài một chuyến, đến cùng là gặp bao nhiêu kỳ ngộ thế hả, thực lực tăng lên quá nhanh đi.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai vốn đang tái nhợt mặt mày, nuốt đan dược xong, sắc mặt dần dần hồng hào trở lại, không khỏi cảm khái một câu về Lâm Phàm.
Ngẫm lại, mới nửa năm trước, Lâm Phàm dở sống dở chết từ Thương Linh châu đến, ai ngờ chỉ nửa năm sau, thực lực đã mạnh tới mức này.
- Thực lực mạnh thì có thể thế nào, vẫn để tông môn tổn thất không nhỏ.
Lâm Phàm thở dài.
- Ài, sư muội...
Mọi người lắc đầu bất đắc dĩ. Cái chết của sư muội để bọn họ rất đau lòng.
- Làm sao vậy?
Lâm Phàm hỏi.
Vô Nhai lắc lắc đầu, báo tin phong chủ Già Lam phong tử trận cho Lâm Phàm. Lâm Phàm nghe xong thì trầm mặc không nói, nhìn về phía đệ tử Già Lam phong.
Nhất là Mộ Băng Yên kia, thần sắc mê mang, lại càng làm cho người đau lòng.
Lâm Phàm đi tới phía các đệ tử Già Lam phong. Các nữ đệ tử nhìn thấy Lâm Phàm, cũng tôn kính kêu một tiếng, sư thúc.
Lâm Phàm gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Mộ Băng Yên.
- Bớt đau buồn đi, sau này Già Lam phong còn phải dựa vào ngươi.
Lâm Phàm cũng không biết nên nói cái gì. Nhưng hắn có thể hiểu nỗi đau khi mất đi người quan trọng.
- Vâng, tạ ơn sư thúc.
Mộ Băng Yên gật gật đầu. Lâm Phàm có thể nhìn ra, trong đôi mắt còn ầng ậng nước của Mộ Băng Yên là quyết tâm giữ vững Già Lam phong.
- Về sau có chuyện gì, cứ tới Vô Danh phong tìm ta.
Lâm Phàm cũng chỉ có thể nói lời này. Con đường sau này chỉ có thể trông vào chính Mộ Băng Yên.
Có điều Lâm Phàm biết, trải qua sự tình lần này, Thánh Tông từ trên xuống dưới sẽ phát sinh thay đổi, đôn đốc mỗi vị đệ tử phải cật lực phấn đấu.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, mọi người cũng là lần đầu tiên cảm nhận được mình nhỏ bé đến cỡ nào.
....
Chuyện lần này là một cái đả kích với Thánh Tông, nhưng với Tân Phong thì lại thành một hồi tận thế, khiến hắn mờ mịt ở tương lai.
- Phong huynh.
Lâm Phàm nhìn thấy Tân Phong ngây ngốc đứng nơi đó, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
- Lâm huynh, ta hiểu được.
Tân Phong gật gật đầu, hắn biết đây là tai nạn của Cửu Tiêu Tông.
- Sau này, Cửu Tiêu Tông cũng chỉ có thể dựa vào huynh.
Lâm Phàm biết, sau lần này, Cửu Tiêu Tông chỉ sợ sẽ từ đỉnh cao rớt xuống môn phái thấp nhất.
Chiến lực cao nhất chết toàn bộ.
Hiện giờ Cửu Tiêu Tông chỉ có Tân Phong thực lực cao nhất rồi.
Mà chút thực lực ấy, căn bản không đủ phát triển một cái tông môn.
- Ta biết, bất kể như thế nào, ta cũng không thể khiến Cửu Tiêu Tông biến mất như vậy. Ta sẽ cố gắng đến hơi thở cuối cùng. Nhưng ta muốn biết một chuyện, tại sao tông chủ lại biến thành như vậy?
Tân Phong vẫn luôn nghĩ mãi không rõ, tại sao vị tông chủ từng khiến người tôn kính lại biến thành như vậy.
- Ta chỉ có thể nói cho huynh biết, có một cỗ lực lượng tà ác đã đoạt thân thể của Hàn tông chủ. Thế nhưng ta không biết được ngọn nguồn chân chính. Có điều ta đã có manh mối, có thể tra rõ tất cả chuyện này.
Lâm Phàm nói.
- Cảm tạ. Lâm huynh, ta muốn trở lại tông môn. Sau này chỉ cần Cửu Tiêu Tông không bị diệt, nhất định sẽ phụ trách tổn thất của quý tông lần này. Chỉ đáng tiếc không còn nghe được tin tức gì của sư phụ, có lẽ người đã...
Tân Phong nghe được tông chỉ bị tà ác đoạt thân nên mới biến thành như vậy, cũng thoải mái hơn một chút. Thế nhưng nghĩ tới sư phụ của mình đã mất tích, hắn không khỏi trầm lại.
- Được, có bất cứ chuyện gì cứ nói cho ta biết. Còn Lương trưởng lão là người tốt, nhất định rồi sẽ bình an trở về.
Lâm Phàm vỗ vỗ bả vai Tân Phong, cũng chỉ biết an ủi, không dám nói ra sự thật. Để huynh đệ của mình còn một chút hy vọng mới là điều tốt nhất.
- Cảm tạ Lâm huynh...
....
Cuối cùng Tân Phong đã rời khỏi, mang theo đám sư đệ đồng môn bị bắt ép tới đây trở về tông (những kẻ tha hóa đều đã bị giết chết ngay ngày đó). Mà Thánh Tông cũng tiến vào trạng thái chỉnh đốn lại.
Địa ma chuyên xây dựng bắt đầu bận rộn, mà những đệ tử chết trận cũng được an táng cẩn thận.
Bọn họ đều vì thủ hộ tông môn mà chết, bởi vậy bài vị sẽ được đặt trong từ đường của tông môn.
Đây xem như là lời cảm ơn và phần thưởng xứng đáng nhất dành cho bọn họ.