oOo
Lựa chọn hiện tại của Lâm Phàm rất đơn giản, chính là phía trước có hai ‘hòm’ bảo bối đang chồng chất cạnh nhau, chỉ là cạnh bảo bối lại có hai bảo tiêu trâu bò trấn giữ.
Nếu cứng rắn đi lên, khẳng định một con đường chết, hóa thành cát bụi.
Nhưng tình huống hiện tại là bản thân mình có thể xử lý hai bảo tiêu này rất đơn giản, chỉ lo không biết có hậu quả gì sau khi cướp sạch?
Ngẫm nghĩ mãi tới chừng hai mươi phút, đôi mắt Lâm Phàm bộc phát ra ánh sáng chói mắt.
Sợ cái trym.
Làm đã nói sau, cùng lắm gia gia chạy về Thánh Ma Tông tị nạn. Người sống ở trên đời phải làm sao tiêu tiêu sái sái, Lâm Phàm ta không thèm ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy nhỏ hiếp to mới là chuyện nam tử hán chân chính nên làm.
Không nói nữa, làm đã.
Giờ khắc này Lâm Phàm đã hạ quyết tâm, thịt béo vừa mắt không tóm lấy còn là phong cách của mình sao?
- Khà khà…
Lâm Phàm cười gian một tiếng, chìm vào trong đám người.
Yến hoàng cùng hoàng hậu sẽ chỉ ở học viện Thiên Phủ một ngày, nhưng buổi trưa sẽ có phòng riêng để nghỉ tạm, bởi vậy địa điểm xuống tay tốt nhất cho Lâm Phàm chính là chỗ đó.
. . . .
Giữa trưa.
Lúc này ở trong căn phòng nghỉ xa hoa kia đã có thêm Lâm Phàm. Hắn thật cẩn thận từng tí một, cố nén không cho tim đập lớn lên. Hành động lần này thật sự là quá điên cuồng, quá kích thích.
Cho dù là lúc cướp sạch Mặc Dật Hiên cùng Nghê Mạn Thiên ở rừng Lạc Nhật cũng không có kích thích như lần này.
- Yến hoàng, hoàng hậu giá lâm.
Bỗng có tiếng nói từ bên ngoài truyền tới, Lâm Phàm lập tức tiến nhập trạng thái ẩn thân, sau đó đứng ở phía sau ghế dựa, không nhúc nhích. Hiện giờ cũng chỉ có thể ôm cây đợi thỏ.
"Két. . . "
Cánh cửa gỗ đã ngả màu thời gian bị người đẩy ra, Yến hoàng cùng hoàng hậu bước vào.
Lâm Phàm nhìn hai người này, trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Hai người này ngồi trên vị trí cao lâu ngày, tự sinh ra một loại khí thế.
- Yến hoàng, thiếp thân hầu hạ ngài nghỉ ngơi.
- Lại đây, đến cạnh bổn hoàng.
Yến hoàng thay đổi vẻ mặt bá khí ở bên ngoài, dùng thần thái đáng khinh cười cười, ngồi lên cái ghế phía trước Lâm Phàm, sau đó vẫy vẫy tay với hoàng hậu xinh đẹp.
- Yến hoàng, đừng mà, đang ở bên ngoài đó.
- Không có việc gì, bổn hoàng tại đây, bên ngoài có người trông coi, ai dám lại gần…
Lâm Phàm đứng ở phía sau ghế dựa, nhìn hành vi của hai kẻ này mà bĩu môi khinh bỉ.
Hóa ra bên ngoài ra vẻ thâm trầm gạt người, vừa vào phòng là bại lộ nguyên hình, thay đổi một thân da sói.
- Yến hoàng, học viện Thiên Phủ hiện giờ bồi dưỡng đệ tử còn tốt hơn dĩ vãng rất nhiều, Yến hoàng mạnh mẽ chống đỡ học viện Thiên Phủ là muốn bồi dưỡng thế lực của mình sao?
Hoàng hậu như con chim nhỏ rúc vào ngực Yến hoàng, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng đùa nghịch vân vê trước ngực y.
- Hiện tại tông môn nắm quyền, hoàng thất lệ thuộc, đây đối với bất kỳ hoàng thất nào cũng đều là khuất nhục khó có thể chịu đựng.
Yến hoàng rất là hưởng thụ đem đôi tay tà ác che trùm lên khoảng dưới cằm một gang của hoàng hậu.
Lâm Phàm từ trên nhìn xuống, lại chẳng thấy cái khe núi nào cả. Không rãnh không khe, cũng không biết muội tử hai lưng này làm thế nào mà lên được hoàng hậu.
Lâm Phàm chuẩn bị động thủ, nghe hai người nói chuyện thì cũng có hứng thú, muốn xem tới cùng hai kẻ này định nói gì.
- Yến hoàng, tông môn của thiếp thân nguyện ý trợ giúp Yến hoàng trọng kiến đại nghiệp. Hiện giờ Thánh Ma Tông cũng là loạn trong giặc ngoài, thời cơ thoát ly lệ thuộc sắp tới rồi.
Trong đôi mắt hoàng hậu hiện một tia tinh quang, nói.
- Hoàng hậu, chúng ta là phu thê đã nhiều năm, chuyện này trẫm cũng có nắm chắc. Chuyện Thánh Ma lão tổ từ man hoang lấy được Thần huyết, tông môn thiên hạ ai không biết chứ, ngày lật trời chỉ sợ cũng không xa.
- Yến hoàng, thiếp thân hiện giờ đều là của ngài, tự nhiên là cùng Yến hoàng ngồi chung một chiếc thuyền. Thánh Ma lão tổ có được Thần huyết, một mình hắn không tiêu hóa nổi, chẳng qua Thánh Ma Tông truyền thừa vạn năm, nội tình tự nhiên là cường đại vô cùng. Hiện giờ các tông trong ma môn đều đang chuẩn bị, chỉ cần đến thời cơ thích hợp, Thánh Ma Tông truyền thừa vạn năm thì thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành tro bụi, khi đó Yến hoàng có thể…
. . . .
Lâm Phàm càng nghe càng kinh hãi, có người chuẩn bị đối phó Thánh Ma Tông sao?
Nơi man hoang, rồi Thần huyết nữa, là cái đồ chơi gì?
Lâm Phàm ở Thánh Ma Tông tuy chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng vẫn rất có cảm tình với nơi này.
Mà hoàng triều Đại Yến thân là hoàng triều lệ thuộc Thánh Ma Tông, thế nhưng lại muốn phản bội, làm Lâm Phàm vừa tức giận vừa xem thường.
Thánh Ma Tông đối đãi hoàng triều lệ thuộc đều rất tốt, không bức bách cũng không giành quyền, hàng năm lại cho không ít ưu đãi.
Nghe giọng điệu của bọn hắn, chỉ sợ trong Thánh Ma Tông đã có gian tế lẫn vào.
- Con bà nó!
Lâm Phàm vẫn đang ẩn thân, khinh bỉ nhìn hai người, sau đó không nói hai lời, móc gạch ra đập cho hai người hôn mê.
- Hừm, hai cái tiện nhân, cũng dám đánh tâm tư lên tông môn của gia gia, thật là không biết sống chết. Hôm nay gia gia sẽ cho các ngươi biết lợi hại.
Lâm Phàm nhằm thẳng mặt hai kẻ này mà tát bôm bốp không ngừng.
Chẳng qua hắn biết hai kẻ này tu vi tương đối cao, thủ đoạn này căn bản không có tác dụng.
Bởi vậy trực tiếp bắt đầu hành động cướp sạch.
Lâm Phàm tháo hai cái nhẫn trữ vật trên tay Yến hoàng cùng hoàng hậu xuống, ném cả vào túi chứa đồ của mình.
Sau đó hắn lại sờ sờ y phục trên người hai người, thế nhưng chỉ là quần áo thông thường, không phải thứ gì tốt. Xem cảnh giới của hai người này, hẳn đã đem bảo bối dung nhập thể nội, luyện thành binh khí bản mệnh.
Thế nhưng một chuyến này cũng đã rất đáng giá, chỉ bằng hai cái nhẫn thôi đã là bảo bối lớn nhất.
Vốn Lâm Phàm tính cướp sạch xong sẽ chuồn êm, nhưng hiện tại hắn nhất định phải để cho hai kẻ này nếm mùi.
Lâm Phàm tách Yến hoàng cùng hoàng hậu ra, sau đó lại đập thêm phát gạch.
Tuy họ còn chưa tỉnh lại từ mê muội, nhưng Lâm Phàm thấy khó chịu nên cố tình đập thêm cho vài cái, để ghi nhớ thật lâu.
- Khà khà.
Giờ phút này Lâm Phàm ngắm nhìn đũng quần Yến hoàng, sau đó có chút hiếu kỳ mà giật đũng quần Yến hoàng ra nhìn một cái, lập tức lộ ánh mắt khinh bỉ.
Quả ớt chỉ thiên!
Quên đi, để gia gia đến giúp đỡ ngươi.
- Xoay Chuyển Càn Khôn.
Từ khi Hầu Tử Thâu Đào tiến giai, Lâm Phàm cũng ít dùng hơn, bởi chiêu này ảnh hưởng tới đạo trời về giới tính. Thế nhưng giờ phút này Lâm Phàm mặc kệ, muốn dùng làm tàn người.
"Đinh, chúc mừng Xoay Chuyển Càn Khôn exp +100.000."
Nghe tiếng nhắc nhở như thế, Lâm Phàm nhất thời vui vẻ, lại tăng tới mười vạn exp, quả thực làm người ta khó mà tin.
Nhưng ngẫm lại, Yến hoàng này đã đạt tới Tiểu Thiên Vị cấp bảy, đúng là không bất ngờ.
Sau khi sử dụng Xoay Chuyển Càn Khôn, Lâm Phàm lại giật đũng quần Yến hoàng nhìn một cái, phát hiện quả ớt kia giờ đang không ngừng teo tiếp, phảng phất là muốn biến mất.
Muốn chạy trốn? Gia gia làm sao có thể cho ngươi toại nguyện.
- Xoay Chuyển Càn Khôn.
"Đinh, chúc mừng Xoay Chuyển Càn Khôn exp +100000."
Quả ớt đang không ngừng rút nhỏ giống như là được xoa dịu, lại bắt đầu phình ra.
Thế nhưng ngay lúc quả ớt chuẩn bị tân sinh, Lâm Phàm lại một chiêu"Xoay Chuyển Càn Khôn", làm cho nó ngoan ngoãn rụt về.
. . . .
"Đinh, chúc mừng Xoay Chuyển Càn Khôn thăng cấp."
"Đinh, Xoay Chuyển Càn Khôn tầng 2, exp (0/2.000.000)."
"Hiệu quả: Xoay Chuyển Càn Khôn chuyển hoán âm dương, thành tựu Âm Dương Nghiệt Thể vạn năm khó gặp. Nếu lại chuyển hoán sẽ khôi phục như lúc ban đầu."
Xoay chuyển tới đã tay, Lâm Phàm nhìn thấy hiệu quả này, trong lòng cả kinh.
Xoay Chuyển Càn Khôn này có giới thiệu mới, vì sao lúc ban đầu không hiện chứ?
Hơn nữa Xoay Chuyển Càn Khôn lại có thể làm ra Âm Dương Nghiệt Thể vạn năm khó gặp, chuyện này…
Đột nhiên Lâm Phàm nghĩ tới Khúc Hướng Ca kia, còn hơn hai mươi tiểu lâu la thủ hạ.
Chẳng lẽ ngày đó bổn đại gia trực tiếp sản xuất ra hai mươi mấy cái Âm Dương Nghiệt Thể?
Ngất, đây không phải là phẫu thuật chuyển giới sao? Tại sao ở Huyền Hoàng giới lại bị nói trở thành mơ hồ như thế?
Thôi mặc kệ nó, tìm hiểu sau. Yến hoàng, hôm nay tặng cho ngươi một con ‘đại điểu’ mập mạp, tái hiện hùng phong nam nhân.
Đương nhiên không cần cảm tạ ca, đây chỉ là chuyện ca nên làm mà thôi.
Ai bảo ca thích làm người tốt không lưu danh chứ.
Hố hố…
-----oo0oo-----