Dịch giả: †Ares†
oOo
- Các hạ, việc này là Tần Thần vương triều ta không đúng, ta hy vọng...
Tần vương sợ hãi lùi bước. Ngươi trước mặt thật sự quá mạnh, Hoàng trưởng lão cùng Ân trưởng lão đều không phải địch thủ.
- Hy vọng em gái ngươi.
Lâm Phàm quát lên, bổ một phủ xuống. Tần vương cực kỳ hoảng sợ, khó khăn lắm mới ngăn được, thế nhưng vẫn bị dư lực khiến thân hình như một con diều đứt dây, rơi thật mạnh xuống đất, lún sâu vào trong sàn đá trên đài tỷ võ.
Giờ khắc này, Lâm Phàm giống như thần tiên, hạ xuống mặt đất. Đám đông xung quanh không ai dám lên tiếng. Cả hai trưởng lão lẫn Tần vương cùng bị đánh bại, còn chưa biết sống hay chết, bọn chúng dám lên tiếng mới là lạ.
Lâm Phàm đi tới trước mặt Trâu Đằng Long. Ánh mắt lạnh lùng kia, để Trâu Đằng Long cảm thấy cực kỳ hoảng hốt.
- Ngươi muốn làm gì?
Khuôn mặt cao ngạo của Trâu Đằng Long giờ đã có thêm vẻ khiếp đảm.
- Lúc trước ngươi nói cái gì?
Lâm Phàm hờ hững hỏi.
Trâu Đằng Long nuốt một ngụm nước bọt. Tuy y mới hơn mười tuổi, nhưng tâm trí đã không kém gì người trưởng thành, hiểu rõ đây không phải là lúc càn rỡ. Trâu Đằng Long không nói lời nào, chỉ cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi, lửa giận khôn cùng trong lòng không chỗ phát tiết.
- Hiện giờ ở trong mắt ta, ngươi chỉ là một con kiến, ngươi còn muốn nói gì không?
Lâm Phàm lại hỏi.
Nghe thế, Trâu Đằng Long không nhịn được nữa, ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên, nhìn thẳng Lâm Phàm:
- Ngươi lớn tuổi hơn ta, tu vi cao hơn ta, ta không có lời nào để nói. Thế nhưng nếu ngươi dám cho ta vài năm, ta nhất định sẽ hung hăng dẫm nát ngươi dưới chân, cho ngươi sống không bằng chết.
Nghe lời này, Lâm Phàm khẽ cười, nhớ đến vô số bộ truyện trên Internet mà hắn từng đọc.
Trong đó, nhân vật chính nào không phải hạng mạng dai như gián, mà nhân vật phản diện, kẻ nào không ngu ngốc, kẻ nào không bị mấy lời của nhân vật chính làm tẩy não?
Vài năm mà thôi, vậy cho ngươi vài năm.
Mà vài năm sau, ngư vượt long môn, nhân vật phản diện kia sẽ bị hung hăng trấn áp.
Lâm Phàm tự nhận mình không phải là nhân vật phản diện, nhưng một màn trước mắt, lại làm cho Lâm Phàm cảm giác có cái gì đó không đúng.
- Những thôn dân kia, trong mắt ngươi vẫn là con kiến sao?
Lâm Phàm lại hỏi.
Trâu Đằng Long trầm mặc, giống như đang suy tính cái gì, sau đó cười phá lên:
- Con kiến mãi là con kiến, lật mình thì vẫn chỉ là con kiến, giết thì giết thôi. Không phải là ngươi đang sợ, sợ rằng nếu cho ta vài năm, ta sẽ đuổi kịp ngươi, hung hăng nghiền ép ngươi ở dưới chân đó chứ?
Trâu Đằng Long cực kỳ thông minh, không chỉ ở luyện võ, còn cả ở phương diện nắm lòng người.
Người trước mắt cực kỳ cường đại, mà theo y, như vậy tương đương với tính cách cực kỳ quái dị. Nhất là, người trời mắt này lại vì một đám kiến hôi, chạy tới tận hoàng cung đòi công đạo, như vậy đương nhiên có tâm địa thiện lương. Mà hiện giờ y chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi, ở trong mắt người này, vẫn chỉ là một đứa bé.
Do đó, bằng tính cách của đối phương, hẳn sẽ không làm gì y.
Dù sao, chém giết trẻ con luôn là hành vi người người khinh bỉ.
Đồng thời, chính y bảo trì dáng vẻ không sợ cường quyền, có lẽ sẽ khiến đối phương thích thú, sau đó mang theo y tu hành.
Công pháp của người này vô cùng cường đại, nhất là pháp tướng sau lưng kia, chỉ cần học được, vậy thì không còn gì tốt hơn.Như vậy... Chịu nhục, để có cơ hội ít nhất 70% được kẻ này thu làm đệ tử.
Đợi khi học được toàn bộ công pháp của đối phương, lại chờ thực lực mạnh hơn đối phương, lúc ấy dùng cùng một chiêu thức, hung hăng mà chém giết, nhục nhã đối phương, không phải càng có cảm giác thành tựu sao?
Giờ phút này, Lâm Phàm khẽ cười.
Trâu Đằng Long thấy thế, trong lòng cũng rất mừng rỡ.
- Ba năm sau, ta nhất định tìm được ngươi, dẫm nát ngươi dưới chân, ngươi có dám không?
Trâu Đằng Long không siểm nịnh không kiêu ngạo nhìn thẳng Lâm Phàm, mắt lóe tinh quang, bá đạo vô cùng.
Y đang chờ Lâm Phàm phán một câu: "ba năm thì có làm sao, cho ngươi mười năm, trăm năm đều được. Bản tọa còn sẽ giữ ngươi ở cạnh, xem ngươi làm thế nào dẫm nát bản tọa."
Thế nhưng, chuyện hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của y lại phát sinh.
Một luồng sáng lạnh lóe lên.
Lâm Phàm đánh ra một chưởng, Lãng Triều Kình, mười ba luồng kình lực chồng chất lên nhau.
Rầm...
Trâu Đằng Long bắn ra xa, tới khi ngã xuống đất thì gân cốt toàn thân đứt khúc, không ngừng phun ra máu tươi.
Trâu Đằng Long gian nan giơ ngón tay chỉ về Lâm Phàm:
- Ngươi... ngươi...
Tuyệt khí bỏ mình.
- Đáng tiếc ngươi không có cơ hội này.
Lâm Phàm cười lạnh một tiếng. Ba năm, có bao nhiêu người chết rồi sinh ở ba năm này chứ.
Lâm Phàm không thích giết chóc bừa bãi, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không lưu lại cho mình tai họa ngầm, nhất là tai họa ngầm có tư chất không tệ.
Dù hắn có hệ thống, không người nào có thể sánh bằng, nhưng ruồi bọ có nhỏ, thì cũng có thể làm người ta phiền lòng.
Còn không bằng trước khi bị ruồi bọ tiếp cận, một chưởng tiêu diệt, cũng giải quyết tất cả phiền não.
- A...
Giờ khắc này, đám người chung quanh kêu sợ hãi không ngừng. Đám đệ tử vương tộc thấy một màn này lại càng kinh hãi, chạy trốn tứ tán.
Lâm Phàm cũng không để ý mấy thứ này, bởi vừa rồi, hắn cảm giác được có một luồng khí tức đột nhiên phát ra từ sâu trong hoàng cung.
Luồng khí tức này để cho Lâm Phàm cảm nhận được một tia áp lực.
- Quá phận...
Giọng nói rất bình thản, nhưng lọt vào trong tai Lâm Phàm lại không khác gì sấm chớp đùng đùng, nổ đến đau màng nhĩ.
Trời đang nắng ráo, cũng đột nhiên biến sắc.
Một luồng sét khổng lồ màu tím bỗng từ trên trời cao đánh xuống chỗ sâu trong hoàng cung kia.
- Chết...