Vô Danh Phong.
- Cung tỷ tỷ, cái quái thú kia đã bị tiêu diệt sao?
Chỉ Kiều nằm ở trong lồng ngực Cung Băng Dạ, tùy cho Cung Băng Dạ chải lên bím tóc. Bên trên gương mặt trẻ con non nớt đỏ bừng bừng biểu hiện ra vẻ mặt trầm trọng, vẻ mặt này xuất hiện ở trên thân một cái đứa nhỏ, ngược lại để mọi người không biết nên khóc hay cười.
Số tuổi nho nhỏ, làm sao lại có nhiều như vậy biểu cảm sầu muộn đây.
- Phong sư huynh, ngươi đang bận bịu cái gì đấy a.
Chỉ Kiều nhìn Phùng Bất Giác đi tới đi lui, cũng hiếu kì mà hỏi.
- Tiểu sư muội, ta đây là đang chuẩn bị cơm nước, đón gió cho Diệt sư đệ a.
Phùng Bất Giác cười nói.
Cung Băng Dạ nhìn tất cả trước mắt, đúng là khẽ thở dài một tiếng, chỉ hy vọng hết thảy đều bình an vô sự đi.
Phùng Bất Giác kỳ thực trong lòng cũng không có bình thản như biểu hiện, nội tâm cũng chỉ là mang vẻ mong đợi mà thôi.
- Chỉ Kiều, ngày hôm nay muốn làm bím tóc thành cái gì?
Cung Băng Dạ cười hỏi.
Chỉ Kiều nghĩ một lát:
- Ta muốn bím tóc ưa nhìn nhất.
- Được...
Cung Băng Dạ cười cợt, lược xẹt qua tóc dài mịn màng của Chỉ Kiểu một cái, hai tay linh xảo vì đó bện nên bím tóc đặc biệt.
Nàng đến Thánh Tông cũng được thời gian rất lâu rồi.
Gia tộc cũng dần dần trở nên mạnh mẽ, mà nàng đối với nơi này chính là càng thêm yêu thích.
Nơi này không có nhiều ngươi lừa ta gạt ta như vậy, đồng thời còn tràn đầy ấm áp.
Cung Băng Dạ đã nghĩ đến tiếp qua một chút thời gian, hay là có thể bỏ đi vị trí tộc trưởng gia tộc, để người trong gia tộc đảm nhiệm.
Bây giờ Cung Băng Dạ cũng nghĩ rõ ràng.
Có phải là dòng chính đã không quan trọng rồi.
Chỉ cần có thể đem tinh thần gia tộc truyền thừa tiếp thì mọi thứ đều có thể.
Cùng với người kia, Cung Băng Dạ cũng chưa từng nghĩ tới nhiều như vậy, càng tiếp xúc nhiều càng là cảm giác được sự chênh lệch căn bản hồng câu không thể nào vượt qua được.
Làm bạn ở bên người Chỉ Kiều, cũng là một kiện chuyện hạnh phúc.
- Đại sư huynh còn có Diệt sư đệ bọn họ trở về.
Lúc này Chỉ Kiều nằm trong ngực Cung Băng Dạ nhìn thấy người từ phương xa đến, trong mắt lập loè vẻ mừng rỡ.
Cung Băng Dạ giờ khắc này cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không có việc gì là tốt rồi.
- Diệt sư đệ, rốt cục bình an trở về.
Phùng Bất Giác kích động lên trước.
Khoảng thời gian này hắn vô cùng lo lắng, chỉ sợ xảy ra chuyện gì, thế nhưng bây giờ nhìn thấy người bình an trở về, Phùng Bất Giác cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không có việc gì là tốt rồi.
Bây giờ Diệt Cùng Kỳ đã là cao thủ đệ nhất Vô Danh Phong ngoại trừ Tông chủ, có một ít sự tình cũng vẫn luôn cần Diệt sư đệ chống đỡ, điều này làm cho làm người làm sư huynh như Phùng Bất Giác cảm giác rất là lúng túng.
Bất quá đều là người một nhà, có những chuyện này cũng không là cái gì, chỉ cần bình an vậy là vui vẻ nhất.
- Sư đệ, lần này sư huynh tự mình xuống bếp, cố ý chuẩn bị cho ngươi một bàn tiệc lớn phong phú.
Phùng Bất Giác tay cầm dao mổ lợn cười rất là hài lòng:
- Ồ, các ngươi đây là thế nào a, làm sao từng cái đều tinh thần không tốt vậy, thế nào a.
Cung Băng Dạ ôm Chỉ Kiều cười nhợt nhạt khi nhìn thấy thần sắc Diệt Cùng Kỳ cùng bọn họ, trong lòng Cung Băng Dạ có một loại dự cảm không tốt, phảng phất như là có chuyện gì lớn xảy ra.
- Cung tỷ tỷ, tay của ngươi làm sao lại run lên?
Chỉ Kiều manh manh nhìn Cung Băng Dạ.
- Không có gì.
Cung Băng Dạ cười yếu ớt một tiếng, tiếp tục chải lên mái tóc cho Chỉ Kiều, bện thành bím tóc đẹp mắt.
Trương Nhị Cẩu sắc mặt tái nhợt nhìn Phùng Bất Giác, môi khẽ run, khàn khàn nói ra:
- Tông chủ... Hắn chết.
Đám người Phùng Bất Giác run lên, vẻ mặt tối sầm lại:
- Yến Tông chủ chết rồi?
Bọn họ sinh sống ở trên Vô Danh Phong, Yến Tông chủ đối với bọn họ không tệ, cũng giúp đỡ bọn hắn rất nhiều, thế nhưng bây giờ nghe Yến Tông chủ chết đi thì đối với Phùng Bất Giác bọn họ mà nói cũng không phải là một sự tình khiến lòng người đau khổ a.
- Không phải Yến Tông chủ...
Trương Nhị Cẩu hí lên nói, sau đó không nhịn được quất lấy mũi, lau khóe mắt, nước mắt rơi như nước suối vậy, mãnh liệt tùy ý.
- Không phải Yến Tông chủ... Vậy thì...
Trong chớp mắt, vẻ mặt Phùng Bất Giác biến đổi, toàn thân run lên, dao mổ lợn trong tay nhất thời rơi trên mặt đất, đang đang vang.
Sắc mặt Phùng Bất Giác trắng bệch, sau đó thân thể khom xuống, đem dao mổ lợn cầm lên, thế nhưng hai cái tay run rẩy kia như phảng phất đã hiểu ra cái gì, thế nhưng vẫn mạnh mẽ trấn định như cũ.
- Đại sư huynh, ngươi đừng nói đùa được không, chuyện này làm sao có khả năng, Tông chủ chúng ta còn ở bên ngoài dạo chơi đây, ngươi đừng gạt ta, ta tuy đần độn, chuyện gì cũng dễ dàng coi là thật, tốt, đừng nói nữa... Mau ăn cơm, ta đã chuẩn bị thật nhiều món ăn ngon.
Phùng Bất Giác phảng phất như không tìm được mục tiêu vậy, ánh mắt một mực quét xung quanh, hai tay cầm lấy quần áo như muốn tại đây nắm lấy hi vọng cuối cùng này.
- Mau tới ăn cơm đi, ngươi đang cùng đùa giỡn gì vậy, mau mau xuống bếp đi.
Phùng Bất Giác xoay người hướng về nhà bếp đi đến, trong miệng một mực lẩm bẩm.
- Tông chủ thật đã chết rồi...
Trương Nhị Cẩu nhìn Phùng Bất Giác rống giận hét lên, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, hai tay cào lấy mặt đất: - Tông chủ hắn đã chết, cùng thượng cổ đại yêu đồng quy vu tận a... Sư đệ.
Cung Băng Dạ một mực chải bím tóc cho Chỉ Kiều toàn thân run lên, cây lược gỗ trong tay rơi trên mặt đất, ánh mắt cũng là ngốc trệ.
- Chuyện này làm sao có khả năng.
Chỉ Kiều nguyên bản còn nở nụ cười, trong chớp mắt, phảng phất như rõ ràng chuyện gì xảy ra, lập tức tránh khỏi cánh tay Cung Băng Dạ chạy đến trước mặt Trương Nhị Cẩu, cặp tay tay non nớt kia nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay Trương Nhị Cẩu.
- Đại sư huynh, sư phụ đây...
Chỉ Kiều tội nghiệp nhìn Đại sư huynh, ánh mắt mong manh, nước mắt lưu chuyển.
Phùng Bất Giác cắn răng xoay người lại, gắt gao nhìn Trương Nhị Cẩu gầm lên hét:
- Đại sư huynh, cái này không thể nào, Tông chủ hắn là cường giả số một Thánh Tông, hắn là ra ngoài chơi, chơi mệt rồi hắn liền sẽ trở về, ngươi đừng gạt ta, không phải vậy ta sẽ tức giận đó, ngươi nói cho ta biết, ngươi là đang lừa ta...
- Là thật.
Thiên Vũ cúi đầu, đưa mắt liếc nhìn phía xa, phảng phất như không thể nào tiếp thu được chuyện này.
- Thi thể tông chủ, hiện tại đang đặt lại ở trong đại điện.
- Không thể, ta không tin.
Phùng Bất Giác rống giận, sau đó giống như bị điên hướng về bên dưới ngọn núi chạy đi, không tận mắt thấy hắn là tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
Cường giả số một Thánh Tông, Tông chủ một mực dạy dỗ bọn họ làm sao có khả năng dễ dàng chết đi như vậy.
Thánh Ma Tông, còn không có trở thành đệ nhất đại tông a.
...
Thánh Tông, bên trong đại điện.
Một bộ quan tài thủy tinh đá lẳng lặng đặt ở chỗ đó.
Vô số đệ tử cúi đầu, đặc biệt là các đệ tử ngoại môn đã từng nhận được trợ giúp của Lâm Phàm, từng cái từng cái khóe mắt đều đỏ chót.
Sư thúc tuy rằng vẫn luôn không theo lẽ thường, có lúc còn bắt nạt bọn họ, thế nhưng thường thường phần lớn là trợ giúp bọn họ.
Giờ khắc này thi thể Lâm sư thúc cứ như vậy nằm lạnh lẽo ở trong cái quan tài thủy tinh kia.
Tất cả... Tất cả, đều giống như rất không hiện thực.
- Tông chủ...
Lúc này Phùng Bất Giác vọt vào, thời điểm khi thấy cái quan tài thủy tinh kia, thân thể Phùng Bất Giác đột nhiên run lên, sau đó thả chậm bước chân nội tâm phù phù nhảy lên.
- Không thể, tuyệt đối không thể...
Phùng Bất Giác chậm rãi lên trước, nhưng khi đi tới trước quan tài thủy tinh, lúc nhìn thấy bóng người bên trong toàn thân phảng phất như bị rút sạch khí lực, phù một tiếng quỳ gối trước quan tài thủy tinh, hai tay nắm chắc thành đá thủy tinh của quan tài.
- Làm sao có khả năng, làm sao có khả năng, Tông chủ ngươi mau nói chuyện a, nói cho ta biết, tất cả những thứ này đều là ngươi lừa gạt chúng ta chơi mau.
Phùng Bất Giác gào thét.
- Phùng sư đệ, Lâm sư thúc hắn đi thật.
Một tay Tông Hận Thiên lên trước khoát lên trên bả vai Phùng Bất Giác, an ủi nói ra.
- Không thể... Làm sao có khả năng...
...
Lục tục, Cung Băng Dạ, Chỉ Kiều đi tới.
Chỉ Kiều nhìn bóng người nằm bên trong quan tài thủy tinh, cũng là gào gào khóc rống lên.
- Sư phụ... Ta muốn sư phụ...
Diệt Cùng Kỳ trong lòng đau không chịu nổi, một hơi cũng phảng phất như không vận lên được, hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy cả, cứ như trong nội tâm có một cái đồ vật trọng yếu đã triệt để từ trong lòng biến mất không còn nữa.
Đám người Yến Tông chủ nhìn một màn trước mắt, trong lòng cũng thương tâm vô cùng, sau đó cùng mấy vị Thái Thượng trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, rời khỏi nơi này, hướng về bảo khố đi đên.
Sự tình đã đáp ứng Lâm Phàm, hắn vô luận như thế nào đều phải hoàn thành.