Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Huống hồ, thực lực song phương cách nhau quá xa, nếu như kỳ tích không xuất hiện, căn bản không có bất kỳ hy vọng gì.
- A! Buồn ngủ quá, các con mau nuốt Võ Đế Tông nhanh đi, rồi về ngủ nào.
Chấn Quân Vương ngáp một cái, không để Võ Đế Tông vào mắt, sau đó vung tay ra hiệu, ngàn vạn đại quân Cổ Tộc giống như châu chấu, khí thế ngập trời lao vào Võ Đế Tông.
- Vân Tông chủ, đối thủ của ngươi chính là ta, có điều ta chân thành khuyên ngươi một câu, suy nghĩ kỹ đi, một khi Võ Đế Tông bị diệt, người chết đầu tiên chính là ngươi.
Chấn Quân Vương cười lạnh.
Mà hiện tại, tất cả người của Võ Đế Tông thấy đại quân Cổ Tộc cuồn cuộn kéo đến, người nào người nấy đều trợn tròn mắt, giờ bọn họ đã bị bao vây, cho dù có mọc thêm cánh cũng không thể thoát.
Sau đó vang lên âm thanh dữ tợn rít gào của các binh sĩ Cổ Tộc.
- Giết sạch những sinh linh này.
- Nuốt bọn họ, bọn họ ăn rất ngon.
Những thống lĩnh đang ẩn nấp trong đại quân Cổ Tộc, như quỷ mỵ, chuẩn bị đánh lén bất cứ lúc nào.
- Vân Tông chủ, không nghĩ đến ngươi cũng ở đây.
Vừa lúc đó, hư không rung lên, một đạo thanh âm mạnh mẽ truyền xuống.
Làm Chấn Quân Vương đang chuẩn bị động thủ liền thu tay lại, đứng im tại chỗ.
Vân Tông chủ nghe được thanh âm này, đầu lông mày vểnh lên, hơi nghi hoặc một chút, nhưng khi nhìn thấy người tới thì vô cùng vui mừng.
- Lâm Phàm.
- Vân Tông chủ đã lâu không gặp, ngẫm lại đã ba năm rồi.
Lâm Phàm cười nói.
- Làm sao ngươi biết nơi này?
Vân Tông chủ nghi ngờ hỏi.
- Làm sao, chẳng nhẽ ở đây chỉ cho phép Vân Tông chủ ngươi đến giúp đỡ, còn ta thì không được?
Lâm Phàm đáp.
- Ha ha…
Vân Tông chủ nghe thế nhất thời cười to, quên mất cả tình cảnh bây giờ.
Lúc tông chủ và các trưởng lão nhìn thấy người đến, trong lòng đều hơi nghi hoặc một chút, không biết người này rốt cuộc là ai, thế nhưng khi nhìn kỹ lại, thì đột nhiên nhớ đến một người.
Nghe đồn Nhân Tộc kia có giao tình rất tốt tông chủ.
Mặc dù bọn họ không tận mắt nhìn thấy, thế nhưng trong tông môn lại nghe rất nhiều.
Nguyên bản, bọn họ không tin tưởng, tông chủ là nhân vật nào, sao có khả năng làm ra chuyện như vậy.
Thế nhưng dần dần, bọn họ cũng tin chuyện này.
Bởi vì trong khoảng thời gian ba năm này tiếp theo, người tông chủ nhắc nhiều nhất chỉ có một người, chính là Lâm Phàm này.
Không chỉ tông chủ thường xuyên đề cập, ngay cả Mộng Hằng Thiên trưởng lão cũng luôn miệng nhắc tới.
Có một lần tông môn mở tiệc rượu, Mộng Hằng Thiên trưởng lão uống quá nhiều, cho nên mới nói ra mấy câu sợ hãi như vậy.
- Ai, không biết tiểu tử Lâm Phàm kia đi đâu rồi. Lúc trước, hắn cùng ta theo tông chủ làm chuyện đó thoải mái như vậy, hiện tại có chút hoài niệm.
Mộng Hằng Thiên vừa nói xong, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Bất quá bọn hắn cũng không vạch trần, dù sao dưới cái nhìn của bọn họ, đây là một căn bệnh.
Bởi vậy các trưởng lão trong tông môn không ngừng mang nữ tử trở về, với hy vọng tông chủ cùng trưởng lão Mộng Hằng Thiên có thể chữa khỏi bệnh này.
Võ Hà nhìn người đến, vốn cho rằng vị đại năng giả nào đó, nhưng khi thấy một người thanh niên xuất hiện, liền thở dài một tiếng.
Thời khắc nguy cơ nhất, bất kỳ cái gì cũng được xem thành cứu tinh.
Lúc này, các đệ tử Võ Đế Tông vô cùng hoảng sợ, dù sao đối mặt với bầy Cổ Tộc đông như kiến kia, bọn họ sợ hãi là điều dễ hiểu, huống hồ, bọn họ đã biết Cổ Tộc hung ác cỡ nào.
Bất quá, trong đó có không ít đệ tử sục sôi chiến đấu.
Bọn họ đều từ hạ giới phi thăng lên đây, cho nên bọn họ hiểu được, càng lúc nguy hiểm thì càng bùng nổ ra tiềm lực bản thân.
- Vân Tông chủ, lúc này ngươi vẫn còn có tâm tư để nói chuyện phiếm sao, chẳng lẽ ngươi buông tay?
Chấn Quân Vương cười lạnh nói.
- Lâm Phàm, đây là Chấn Quân Vương cùng Tề Quân Vương, lát nữa ngươi phải cẩn thận một chút.
Vân Tông chủ không biết thực lực hiện tại của Lâm Phàm như thế nào, nhưng hắn biết trong khoảng thời gian ba năm qua, đủ để tên yêu nghiệt này đạt đến cảnh giới kinh khủng.
- Đúng rồi, có phải ngươi đã giết chết phân thân của Cổ Tộc Chí Cao Kiệt?
Vân Tông chủ nhẹ giọng hỏi.
Lâm Phàm cau chân mày lại, cười một tiếng.
- Ngươi nói xem?
- Vậy là đúng rồi.
Vân Tông chủ cười nói.
- Muốn chết, các ngươi không nghe thấy lời của bản Quân vương sao?
Chấn Quân Vương thấy đối phương không để ý đến mình, tức giận quát.
- Hô gọi cái gì, chúng ta không đáp, các ngươi sẽ chết hay sao?
Lâm Phàm khó chịu nhìn Chấn Quân Vương.
- Ngươi.
Chấn Quân Vương không nghĩ đến, người trước mắt này làm càn như vậy, sau đó cười lạnh một tiếng.
- Tốt, rất tốt...
- Chấn Quân Vương, vị trước mắt này chính là Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm, ngay cả chủ nhân Chí Cao Kiệt của ngươi, đều thua thiệt trên tay hắn, ngươi nghĩ ngươi cường đại so với Kiệt sao?
Vân Tông chủ lớn tiếng nói.
Câu nói này không phải nói cho Chấn Quân Vương nghe, mà nói cho tất cả mọi người nghe.
Bởi vì hắn thấy biểu hiện suy sụp của các đệ tử Võ Đế Tông, với tinh thần đó thì sao có khả năng chiến thắng những Cổ Tộc này.
Quả nhiên, những lời của hắn có hiệu quả rất lớn.
Ngàn vạn đại quân Cổ Tộc ngây ngẩn cả người, từng người từng người nhìn về Lâm Phàm, uy danh của Nhân tộc đại đế, đối với binh sĩ Cổ Tộc, như sấm bên tai.
Binh sĩ Cổ Tộc chết trong tay vị Đại Đế kia không biết bao nhiêu người, chỉ sợ đếm không xuể.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Tông chủ Võ Đế Tông đại biến, hắn rất tin tưởng những lời của Vân Tông chủ.
Giờ phút này, những đệ tử Võ Đế Tông đang ngơ ngác nhìn bóng người trong hư không, trong lòng tự hỏi, đây chính là Nhân tộc Đại Đế hay sao?
Người đã giết chết phân thân của một cường giả tuyệt thế.
Cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người, Lâm Phàm không khỏi đứng thẳng người lên, khí tức cũng thay đổi, trở nên hờ hững, nhưng trong lòng thì cười nhạt một tiếng.
Vân Tông chủ này thật là, sao lại nói thẳng ra như vậy, làm người ta ngại chết đi được, người ta chưa chuẩn bị tâm lý mà, có điều ca đây lại rất thích.
- Hắn là Nhân tộc Đại Đế.
- Là Nhân Tộc Đại Đế giết Cổ Tộc đến trời long đất nở.
- A! Không nghĩ thần tượng của ta lại đến cứu chúng ta.
- Ha ha, chúng ta không phải chết rồi, có Nhân tộc Đại Đế ở đây, chúng ta còn sợ cái gì.
- Không sai, chúng ta cùng Nhân tộc Đại Đế kề vai chiến đấu, giết Cổ Tộc đến người ngã ngựa đổ.
...
Lâm Phàm nghe những tiếng hoan hô này, có chút ngượng ngùng.
Mà Vân Tông chủ nhìn Lâm Phàm cũng cười nhạt một tiếng, ba năm không thấy, hắn phát hiện tiểu tử này lại thành thục không ít, dù đối mặt với tiếng hoan hô như vậy, lại có thể trấn định, đúng là không tệ, không tệ.
Lâm Phàm phất tay ra hiệu mọi người im lặng.
Dù sao vào lúc này, tâm tình mọi người đang phấn chấn nhất, chỉ cần hắn khích lệ một phen, những đệ tử kia có thể gạt bỏ sự sợ hãi trong lòng, dũng cảm đối đầu với Cổ Tộc.
- Các huynh đệ, hôm nay những ai không phục chúng ta liền đánh kẻ đó, xem ai sợ ai. Chúng ta nhất định phải đánh đám Cổ Tộc này chui vào trong bụng mẹ, đánh bọn họ đến cả cha mẹ cũng không nhận ra…
Lâm Phàm phấn khởi không ngớt.
- Được!
- Không phục thì đánh.
...
Vân Tông chủ nhìn Lâm Phàm, thở dài bất đắc dĩ một, haizz do hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.
Mà ngay tại lúc này, Lâm Phàm chỉ tay về phía trước, hỏi các đệ tử Võ Đế Tông.
- Nói cho ta biết, nơi đó có gì?
- Nơi đó có Uy Quân Vương của Cổ Tộc.
Đệ tử Võ Đế Tông không biết thần tượng muốn làm gì, nhưng vẫn thành thật trả lời.
- Sai rồi, nơi đó rõ ràng không có người, chỉ có không khí mà thôi.
Lâm Phàm nói.
- A!
Tất cả ngây ngẩn cả người, đây là ý gì, rõ ràng nơi đó có Uy Quân Vương của Cổ Tộc mà.
Sau đó, một trận tiếng nổ vang lên.
Làm tất cả bọn họ ngẩng đầu nhìn về phương xa, một màn xảy rã khiến toàn trường kinh sợ.
Uy Quân Vương bị một quyền của Nhân tộc Đại Đế đánh thành mảnh vụn.
- Nói cho ta biết, bây giờ ở đó có gì?
Lâm Phàm thổi thổi quyền đầu, quả nhiên đấm một phát chết luôn, hắn ta thật sự quá yếu.
Tất cả mọi người trong Võ Đế Tông quên cả thở, vào đúng lúc này cũng hoàn toàn bạo phát.
- Có không khí.
- Không sai, ánh mắt của mọi người rất tốt, bây giờ mọi người chuẩn bị theo ta đi cướp tài sản của bọn chúng.
Hiện tại, cảm xúc mãnh liệt của Lâm Phàm bắn ra bốn phía, dù sao nhiều Cổ Tộc như vậy, làm hắn rất hưng phấn.
- Cướp tài sản của bọn chúng.
- Theo chân Nhân tộc Đại Đế đánh Cổ Tộc.
...
- Lâm Phàm, kiềm chế một chút, kiềm chế một chút…
Giờ khắc này, đám người Vân Tông chủ hoàn toàn trợn tròn mắt, không biết cái tiết tấu gì đây.
Hơn nữa, cả Tề Quân Vương cùng Chấn Quân Vương cũng ngây ngẩn cả người, tên điên này từ nơi nào xuất hiện vậy?
Vừa lúc đó, một tiếng nổ vang rền truyền đến.
- Không nghĩ đến là ngươi.
Bên trong thanh âm, tràn đầy s phẫn nộ.