Đệ tử Thánh Tông không ngừng ngưng tụ, đoàn kết với nhau, cùng chống kẻ thù bên ngoài. Già Lam phong, Đan Đỉnh phong đã có thêm vô số đệ tử tới tụ họp, bọn họ đều là những người vừa được đám Trương Nhị Cẩu cứu, tạm thời thoát khốn cảnh.
- Các sư đệ, các sư muội, mọi người đoàn kết, đi tới bên ngoài đại điện, hội hợp cùng các trưởng lão.
Trương Nhị Cẩu hô lớn, đan dược trong nhẫn trữ vật giống như không có lúc cạn, điên cuồng ném đi ra. Diệt Cùng Kỳ vẫn tiếp tục điên cuồng giết chóc, thủ đoạn tàn nhẫn, chiến ý vô song, giết đám Cửu Tiêu Tông không có lực hoàn thủ.
- Chết cho lão tử.
Lúc này một gã đệ tử Cửu Tiêu Tông nhảy tới từ bên sườn, một đao xé gió chém về Diệt Cùng Kỳ.
Diệt Cùng Kỳ đã giết đỏ cả mắt, gầm một tiếng, vừa muốn cản lại, đã thấy một chưởng giáng từ trên trời xuống, đập gã đệ tử đánh lén kia thành bụi phấn.
Diệt Cùng Kỳ nhìn lại, mỉm cười:
- Sư đệ chưởng pháp không tồi.
Chiến thần chuyển kiếp Mạnh Hạo cười nhạt đáp lễ, tròng mắt lóe tinh quang nhìn về phía Diệt Cùng Kỳ:
- Sư huynh chí cương chí mãnh, cũng rất cường đại.
Khoảnh khắc hai người đối mặt, có một luồng chiến ý được thiêu đốt lên.
- Sư đệ rất không tồi, nhưng tu vi quá thấp, chờ khi đệ đuổi kịp ta, chúng ta đánh một trận.
Diệt Cùng Kỳ nói.
- Tốt.
Mạnh Hạo cũng không tức giận. Lời đối phương là thật, cảnh giới của hắn không cao, nhưng chiến ý dạt dào kia lại không giảm chút nào.
Đây có lẽ là cạnh tranh giữa thiên kiêu với thiên kiêu đi.
Lúc này, lại có người từ bốn phương tám hướng đến.
Là đám người Kiếm Vô Địch, Tông Hận Thiên, Lỗ Viêm.
- Vị sư đệ này ẩn núp thật sâu, bình thường chưa từng thấy hiển lộ.
Mạnh Hạo nhìn về phía Lỗ Viêm nói.
Lỗ Viêm không giải thích nhiều, chỉ đơn giản nói:
- Các vị sư huynh, hiện giờ tông môn hết sức nguy nan, cũng không phải thời điểm thảo luận chuyện này.
Sau đó Lỗ Viêm nhìn về phía Trương Nhị Cẩu, trong ánh mắt lóe ra một tia căm giận cùng không phục, nhưng cũng không nói thêm cái gì, sau đó đưa mắt nhìn về phía đại điện.
- Tốt, các vị sư huynh đệ đều tới rồi, như vậy chúng ta tới bên ngoài đại điện, trợ giúp các thái thượng trưởng lão thôi.
Thanh danh của tổ cứu viện bốn người lan xa trong chiến đấu, cứu vãn được rất nhiều sư đệ. Đối với Trương Nhị Cẩu mà nói, đây là một loại thể hiện giá trị bản thân.
Có vinh cùng vinh, có tổn cùng tổn,Thánh Ma Tông tuy rằng là một tông môn riêng, nhưng Thánh Tông vẫn là nơi không thể chia lìa.
- Thiên sư đệ...
Lúc này Tông Hận Thiên nhìn thấy một người trong tổ cứu viện bốn người, nhất thời không dám tin hô.
Thiên Vũ nhìn thấy Tông Hận Thiên, khẽ gật đầu:
- Tông sư huynh, mọi chuyện đợi tông môn giải quyết khó khăn xong lại nói.
Tông Hận Thiên trông thấy Thiên Vũ sư đệ, trong lòng có vô số lời muốn nói, nhưng cuối cùng cũng gật gật đầu, hắn hiểu được hiện giờ còn không phải lúc.
- Đi...
Trương Nhị Cẩu hét lớn, Thánh Tông từ trên xuống, đoàn kết nhất trí.
- Đuổi đám xâm nhập...
- Thánh Tông vô địch...
- Thánh Tông vô địch...
Chúng đệ tử cao giọng quát. Chuyện hôm nay, bọn họ ghi nhớ trong lòng. Đây là chuyện Thánh Tông lần đầu tiên gặp phải suốt mấy ngàn năm qua. Nhìn thấy các sư huynh đệ chết ngay bên cạnh đã kích phát lửa giận trong lòng bọn họ.
Đây là một loại lịch lãm, lịch lãm tâm linh.
Trương Nhị Cẩu nhìn mọi người, trong lòng cũng là đã tràn ngập động lực. Chỉ cần đoàn kết, sẽ không sợ trở ngại.
Bên ngoài đại điện, đám người Trương Nhị Cẩu đã tới, nhìn thấy tông chủ được một trưởng lão bảo hộ ở một bên thì vội vàng tiến lên.
Giờ phút này, vô số đệ tử Cửu Tiêu Tông đang đứng ở sơn môn. Ban nãy chỉ có một ít đệ tử tu vi thấp tiến vào, đám tu vi cao thì đợi cả bên ngoài, đợi Hàn tông chủ diệt sạch chiến lực cao nhất của Thánh Tông, sau đó sẽ tràn lên, triệt để xóa tên Thánh Tông.
Bọn chúng đều là hạng vô cùng hung ác, tâm linh sớm đã vặn vẹo, lấy giết chóc làm niềm vui. Hàn Tông chủ thay đổi, làm cho bọn chúng hưng phấn không thôi.
Trong thế giới của bọn chúng, chỉ có một chữ.
Giết!
Người không phục, giết, người phản kháng, giết, giết, giết hết, lấy giết chứng đạo.
Trên bầu trời, sấm chớp lóe lên, hư không nổ tung, giống như tận thế.
Thiên địa quy tắc ở một khắc này đã xảy ra thay đổi, giống như muốn hỏng mất.
Thái thượng trưởng lão của Thánh Tông đánh với những trưởng lão của Cửu Tiêu Tông trong hư không. Hơn mười cao thủ cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn chiến đấu, lực lượng cường đại khiến không gian đã muốn không thể thừa nhận nữa rồi.
- Thật mạnh, đây là cường giả lĩnh ngộ dây chuyền quy tắc sao?
Diệt Cùng Kỳ ngưng thần nhìn. Đối với thiên kiêu như Diệt Cùng Kỳ, dây chuyền quy tắc cũng không phải bí mật. Hắn tuy rung động với dạng chiến đấu này, nhưng lại không khiếp sợ, bởi vì hắn biết mình sẽ trưởng thành đến trình độ này.
Dây chuyền quy tắc không ngừng chuyển động, giống như thuồng luồng, ẩn vào trong hư không, sau đó phóng ra những tia sáng chói lòa trong nháy mắt.
"Uỳnhhhhh..."
Trong một sát na, đất trời chấn động, một luồng sáng lóe lên, trực tiếp chấn nát một mảnh không gian.
"Rầm..."
Một đạo thân ảnh giống như sao băng, bay cực nhanh từ trên trời xuống.
- Đó là thái thượng trưởng lão Vô Nhai.
Đám người Trương Nhị Cẩu vừa nhìn, nhất thời cực kỳ hoảng sợ.
Thái thượng trưởng lão Vô Nhai ngã xuống trước mặt mọi người, toàn thân đầy vết máu, khí tức suy yếu, sắc mặt trắng bệch.
- Trưởng lão...
Trương Nhị Cẩu tiến lên, lập tức đỡ lấy.
- Tông chủ, Hàn Vĩnh Nghị rơi vào tà đạo, quá mạnh mẽ....
Miệng thái thượng trưởng lão Vô Nhai trào máu, suy yếu nói.
Yến Hồng Vũ nhíu mày, ngay cả Vô Nhai sư đệ cũng bại, Hàn Vĩnh Nghị này mạnh đến thế nào chứ?
Vô Nhai sư đệ có tu vi sàn sàn với mình, nhưng hiện giờ thua ở trong tay Hàn Vĩnh Nghị, như vậy chính mình dù cho không có bị thương, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Hàn Vĩnh Nghị.
Giờ phút này, Hàn Vĩnh Nghị lơ lửng trên không. Lão cũng không để ý tới trận chiến ở khắp nơi, mà chỉ đưa mắt nhìn về phía dưới.
Đó là ánh mắt như máu, dữ tợn, kinh khủng, để đệ tử Thánh Tông sinh lòng sợ hãi.
- Bảo hộ tông chủ cùng trưởng lão.
Tông Hận Thiên hét lớn một tiếng, che trước người thái thượng trưởng lão Vô Nhai và Yến tông chủ.
- Ha ha...
Hàn Vĩnh Nghị cười đến điên loạn, trong mắt lóe huyết quang, khí đen phủ lấy toàn thân giống như một con ác long đang dữ tợn gầm thét.
- Đi chết đi.
Bỗng lão quát lớn, một chưởng mang theo uy thế vô cùng từ trên trời giáng xuống, khiến người sinh lòng tuyệt vọng.
- Tông chủ...
Các thái thượng trưởng lão của Thánh Tông đang chiến đấu trên hư không, thấy một chưởng này thì đều lộ vẻ kinh hoảng, thế nhưng hiện giờ có cường địch kiềm chế, bọn họ không thể phân thân.
Mà vừa lúc này, Diệt Cùng Kỳ nổi giận gầm lên một tiếng, khí thế tăng vọt, thân hình lóe lên một cái, vọt tới, chống đỡ một chưởng này.
- Bất Tử Bất Diệt...
Diệt Cùng Kỳ gầm lên, máu tươi theo lỗ chân lông trào ra, lực lượng cường đại từ một chưởng kia khiến chân nguyên trong người hắn hỗn loạn, nhưng vẫn không thể khiến hắn lùi bước.
- Đại Thiên Vị lại như thế nào, Diệt Cùng Kỳ ta hôm nay muốn đồ thiên.
Diệt Cùng Kỳ bá đạo gầm lên giận dữ, chiến ý hung mãnh thiêu đốt lên tận trời.
- Chúng ta giúp ngươi...
Giờ khắc này, các đệ tử thiên kiêu của Thánh Tông đột ngột xông lên, không sợ sinh tử vọt tới.