Dịch & biên: †Ares†
oOo
Lâm Phàm là tông chủ của bọn họ, đương nhiên nói cái gì chính là cái đấy, mà hắn cũng đang thầm cảm thán may mà mình đầu óc thông minh, phản ứng kịp trong tích tắc.
Hiện giờ nhìn thần sắc bái phục của đám đệ tử, Lâm Phàm cũng thoải mái hơn không ít.
Trương Nhị Cẩu chuẩn bị cơm canh, sau đó đợi mọi người dùng bữa xong, Lam Phàm lại để cho bọn họ tách ra đi nghỉ ngơi, chỉ giữ lại Diệt Cùng Kỳ.
Giờ khắc này, trong phòng Lâm Phàm không một tiếng động.
Diệt Cùng Kỳ đang rất khẩn trương. Không phải vì tông chủ trông rất đáng sợ, mà là vì chỉ có hắn và tông chủ ở một chỗ khiến hắn không thể ngăn chặn cảm giác sợ hãi bốc lên.
Lâm Phàm khẽ cười, vẫy vẫy tay với Diệt Cùng Kỳ, nói:
- Tốt, tiếp tục.
"Ầm..."
"Ầm..."
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể +30 vạn exp."
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể +30 vạn exp."
....
Thời gian cứ như vậy đi qua.
Trời về khuya, Lâm Phàm cũng đã buồn ngủ nhíu cả mắt.
- Chọn lưng của ta mà đánh. Bản tông nghỉ ngơi trước một lát, đợi ta tỉnh lại thì ngươi có thể nghỉ ngơi.
Lâm Phàm nói.
Diệt Cùng Kỳ nhìn tông chủ, trong ánh mắt đã hiện vẻ cầu xin, giống như là muốn tông chủ thả cho đi.
Lâm Phàm không phải là hạng người lòng dạ độc ác, đương nhiên cũng có tình người. Hắn nhìn Diệt Cùng Kỳ, sắc mặt bình tĩnh, vỗ vỗ vai Diệt Cùng Kỳ, chầm chậm nói:
- Cùng Kỳ à, ngươi phải biết rằng tất cả chuyện bản tông làm đều là vì muốn tốt cho ngươi. Bản tông muốn ngươi làm thế này là để tôi luyện tâm trí của ngươi. Sau này Thánh Ma Tông không thể không có người kế tục, tuy ngươi vai vế nhỏ, nhưng bản tông xem trọng ngươi.
- Tông chủ...
Diệt Cùng Kỳ bị Lâm Phàm dạy dỗ phục tùng, tuy ở sâu trong nội tâm đã bị Lâm Phàm gieo xuống hạt giống sợ hãi, nhưng suy nghĩ vẫn như bao người, có tình cảm, có tư tưởng, cũng hy vọng được khen ngợi, được quan tâm.
Hiện giờ Lâm Phàm nói ra những lời này đã đánh thật sâu vào trong nội tâm của Diệt Cùng Kỳ, làm hắn cảm động đến rơi nước mắt.
- Cùng Kỳ à, ngươi cũng không nên trách bản tông hà khắc đối với ngươi như thế. Dù gì thì người kế tục cũng không dễ làm như vậy, ngươi phải dùng nó làm động lực để tăng lên tâm trí và tu vi của bản thân, rõ chưa?
Lâm Phàm nói.
- Rõ ạ.
Diệt Cùng Kỳ gật đầu liên tục.
- Ừm, hiểu được là tốt rồi. Bản tông rất là vui mừng.
Lâm Phàm cảm giác mình sống quá mệt mỏi, có cả một đám trẻ nhỏ ở bên dưới cứ thi thoảng lại phải cổ vũ động viên.
Có điều Lâm Phàm cũng không cảm giác mình làm chuyện này là phí phạm, bởi ai bảo mình là người cao thượng như thế chứ.- Tiếp tục đi.
Lâm Phàm khoát tay áo, sau đó nằm úp sấp xuống, nhắm mắt tiến vào mộng đẹp, để mặc cái lưng cho Diệt Cùng Kỳ đánh...
....
Nhìn thấy tông chủ dần dần đi vào giấc ngủ, tâm tình mệt mỏi ban đầu của Diệt Cùng Kỳ đã trở thành hư không, thay vào đó là tràn ngập lực lượng.
Giống như mấy lời vừa rồi của Lâm Phàm đã hóa thành suối nguồn lực lượng, tưới tắm lại trái tm khô héo của hắn.
- Tông chủ, đệ tử nhất định không để ngài thất vọng.
"Ầm..."
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể +30 vạn exp."
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể +30 vạn exp."
....
Một đêm này, toàn bộ Vô Danh phong, chỉ có Thái Chỉ Kiều có thể ngủ say sưa. Trương Nhị Cẩu, Phong Bất Giác, Thiên Vũ ba người bị những tiếng chưởng nặng nề đập mạnh vào tai, không cách nào chợp mắt nổi.
Bọn hắn không biết tông chủ và sư đệ mới tới kia rốt cuộc là đang làm gì. Tại sao hơn nửa đêm rồi vẫn còn chỉ điểm công pháp, chẳng lẽ đợi đến sáng mai không được sao?
Hôm sau.
Lâm Phàm khoan khoái mở mắt. Đêm qua hắn ngủ rất ngon, đến tận lúc này tỉnh rồi mới cảm nhận được từng luồng chưởng lực đánh lên người mình.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể +1 exp."
Lâm Phàm nghe thấy nhắc nhở của hệ thống thì giật mình, sao lại chỉ có 1 điểm exp?
Thế nhưng sau khi tra xét, hắn mới hiểu đây là do Bất Diệt Ma Thể đã thăng cấp, còn hắn ngủ say nên không biết.
"Thân thể: Nhập Thần cao giai."
Khi Lâm Phàm nhìn về Diệt Cùng Kỳ, hắn cũng không thể không có chút cảm thán.
Đúng là đứa nhỏ ngốc.
Diệt Cùng Kỳ giờ đã hữu khí vô lực, thần sắc hiện rõ vẻ tiều tụy.
- Ngươi về nghỉ ngơi đi.
Lâm Phàm khoát tay áo:
- Buổi tối tiếp tục.
- Vâng...