Mục lục
[Dịch] Tối Cường Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đi ra cho ta, chớ nấp trong cái quan tài, giả thần giả quỷ.

Lâm Phàm quát, một cỗ phong phạm tuyệt thế cao thủ thổi quét toàn trường. Đệ tử sáu tông cũng chấn động tâm thần, tuy rằng lúc trước phát sinh mâu thuẫn, nhưng chỉ bằng cỗ phong phạm giờ phút này của Lâm Phàm, cũng không thể không vỗ tay khen hay. Lâm Phàm liếc nhìn đám đệ tử sáu tông, bình thản nói:

- Các ngươi không cần lo lắng, bản tọa đã tha các ngươi một con ngựa thì trước khi bản tọa rời đi, không có người nào có thể đoạt tính mạng của các ngươi.

Lâm Phàm nói những lời này, trong lòng đám đệ tử sáu tông nổi lên một cơn sóng gió động trời, ai nấy cảm động muốn khóc rống lên.

Tuy người này giết trưởng lão Côn Bằng Tông, nhưng vào thời khắc này, bọn họ lại phát hiện, người trước mắt cũng không quá đáng giận, thậm chí còn có chút rất đáng yêu.

Đúng vậy, chính là đáng yêu, một vị cao nhân đáng yêu a.

Đệ tử sáu tông vội tụ lại cùng một chỗ, núp xa xa phía sau Lâm Phàm, sau đó lại vẫy vẫy gia chủ Yêu gia còn đang ngơ ngẩn đứng một bên, ý bảo: ngươi nhanh chóng lại đây ôm bắp đùi, đừng cố gắng chống cự vô ích, quan tài đá kia không phải ngươi có thể đối phó.

Đám đệ tử Côn Bằng Tông nhìn bóng lưng đang che chở cho hết mọi người kia, nội tâm cũng cực kỳ phức tạp.

Đây là một cao nhân tính nết quái dị.

- Kỳ thật cũng không thể trách vị cao nhân này, vốn là trưởng lão chúng ta muốn giết người cướp của.

Một gã đệ tử nhẹ giọng nói.

- Vương trưởng lão nhà các ngươi động thủ trước, cao nhân cũng bị ép mà thôi, rồi chẳng may quá tay một chút, sinh chuyện như vậy ai cũng không muốn cả.

. . . .

Ngoại trừ đệ tử Côn Bằng Tông, những đệ tử tông môn khác cũng xì xào bàn tàn, thái độ với Lâm Phàm có biến chuyển rất lớn.

Giờ phút này, Lâm Phàm cũng không thừa tinh lực để chú ý xem đám đệ tử đằng sau nói gì. Hắn chăm chú nhìn vào quan tài đá, cũng có chút căng thẳng, không biết bên trong quan tài kia sẽ là thứ gì.

"Ầm."

Một tiếng vang thật lớn, nắp quan tài nháy mắt bắn ra, một luồng khí đen từ trong đó tràn lan bốn phía.

Sấm chớp không ngừng nổ vang, lực lôi đình kinh khủng kia quấn quanh quan tài, làm cho người ta nhìn mà phải run lên.

Lâm Phàm nuốt một ngụm nước bọt, hồi hộp chờ đợi.

Tiếp đó, một cái bóng đen vô cùng lớn, giống như là trường thương, mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa từ trên trời giáng xuống.

- Cao nhân, cứu mạng...

Đệ tử sáu tông thấy cái bóng kia, từng người bị dọa tới hồn phi phách tán. Uy lực không thể đỡ kia, làm cho trái tim của bọn họ lạnh cả đi. Kể cả gia chủ Yêu gia cũng bị một màn này dọa cho sắc mặc tái nhợt.

- Lão tổ, cứu con...

Kỳ thật, lão tổ Yêu gia vẫn trốn trong hư không, chờ thời cơ đoạt bảo, thế nhưng lại không ngờ tình huống biến hóa đến nông nỗi này.

Không quản Yêu Thiên có gọi to đến cỡ nào, trong hư không vẫn không chút động tĩnh.

Bởi vì lão tổ Yêu gia đã sớm ẩn sâu vào trong hư không, không ngừng run lên.

Khủng bố, thật sự quá kinh khủng.

Một cái sừng khổng lồ không giống của bất cứ loài vật nào, đen xì, nhọn hoắt, tỏa ra hào quang đen kịt. Mà bên trong hào quang ấy lại có những linh hồn của con người đang đau khổ kêu gào, không ngừng giãy giụa, muốn được thoát ra. Rất rõ ràng, đây là linh hồn những người đã bị giết để lấy máu tươi, nhằm cởi bỏ phong ấn, giống như cách Lương Dịch Sơ làm lúc bị điều khiển thần trí ban nãy.

Lâm Phàm nhìn rõ thứ trước mắt cũng kinh hãi, sau đó hít một hơi thật sâu, rồi nổi giận gầm một tiếng:

- Khốn khiếp, giết nhiều người đến thế. Đền mạng cho ta!

Mắt Lâm Phàm lóe ra tinh quang, một cỗ uy thế vô cùng cường đại tuôn ra từ trên người hắn.

Hai cỗ lực lượng cường đại đập vào nhau, khiến đám đệ tử sáu tông như thuyền nhỏ đong đưa trên biển, lúc nào cũng có thể hỏng mất.

Tiếp đó, Lâm Phàm đánh ra một chưởng, chân nguyên thiên địa không ngừng ngưng tụ, hình thành một bàn tay khổng lồ che khuất cả bầu trời, đỡ lấy cái sừng đang lao từ trên trời xuống.

"Ầmmmmm..."

Một luồng sáng chói mắt xuất hiện trong hư không, dư lực tràn ra, trời đất như muốn sụp đổ, sóng biển dâng cao như bão lũ, mà đám đệ tử cũng không chịu nổi cỗ dao động mãnh liệt này, ào ào ngã lăn lộn trên đất.

Táng Yêu Thành ở tít xa cũng hứng chịu cơn chấn động này, lắc lư kịch liệt.

Vô số người hoảnh sợ từ trong nhà chạy ra, không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Vô số võ giả cũng run như cầy sấy, vội nhìn về hướng Táng Hải Yêu Địa.

Nơi đó đến cùng đã phát sinh cái gì?

. . . .

Các đệ tử của sáu tông cùng nằm lăn trên mặt đất, đầu tóc đầy tro bụi, mặt tái nhợt, bọn họ bị tình huống trước mắt làm cho kinh hãi.

Đứng trước mặt bọn họ chính là cao nhân kia, góc áo đung đưa, lâm nguy bất động, dưới ánh sáng chói lòa kia lại cao lớn đến vậy.

- Đỡ được rồi.

Một gã đệ tử vui mừng đến phát khóc, mạng nhỏ của bọn họ rốt cuộc được giữ lại.

Thế nhưng, sợ hãi lại tràn tới sau thoáng mừng vui. Cái sừng kia rốt cuộc là thứ gì, làm sao lại khủng bố đến vậy? Bọn họ muốn trở lại tông môn, trở lại địa phương an toàn kia.

Nơi này căn bản không phải để người xuất hiện.

Một thứ so với một thứ xuất hiện càng thêm khủng bố, càng thêm dọa người.

Trong mắt bọn họ, cho dù là tông chủ của bọn họ đến, cũng phải ôm hận tại đây a.

Lâm Phàm ngưng thần nhìn cái sừng khổng lồ trên không. Không thể không nói, nếu không phải dung hợp "Cánh Tay Tuyên Cổ", ngày hôm nay hắn phải nằm lại ở nơi này.

Mà cái sừng kia không ngừng rung lên trên không, giống như là rất tức giận.

Một đòn đánh xuống, đáng lý nên trời sụp đất nứt, không người có thể ngăn cản. Thế nhưng lần này nó bị người cản lại, sao không tức giận cho được.

Chú ý tới thần sắc khiếp sợ của mọi người, Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, nhấc tay phải, chỉ lên cái sừng đang lơ lửng trên trời, ngạo nghễ nói:

- Hừ, một cái tăm nho nhỏ, chớ có làm càn.

Giờ khắc này, thiên địa một mảnh im lặng.

Đám đệ tử nghe được lời bá đạo này của cao nhân thì vô cùng chấn kinh.

Ánh mắt của bọn họ nhìn về Lâm Phàm hoàn toàn thành đổi, đã biến thành sùng bái vô cùng.

Thấy sắc mặt của đám người này dần dần biến hóa, Lâm Phàm cười thầm. Cái sừng Tuyên Cổ này tuy rất mạnh, nhưng hắn có được Cánh Tay Phải Tuyên Cổ, cũng không phải dễ dàng khi dễ như vậy.

- Cao nhân, cẩn nhận, thứ kia có biến hóa.

Ngay khi Lâm Phàm đang đắc ý, một gã đệ tử đột nhiên hoảng sợ gào lên.

Lâm Phàm lập tức ngưng thần nhìn lại, cái sừng trên hư không quả thật phát sinh biến hóa, hào quang đen quanh nó càng lúc càng chói mắt.

Thiên địa chấn động, nguyên khí thiên địa hình thành một vòng xoáy, cuồn cuồn chui cả vào cái sừng kia, rồi bị nó hấp thu.

- Con bà nó, chuẩn bị phóng tuyệt chiêu rồi.

Lâm Phàm cũng hơi hoảng.

Hắn không khỏi có chút luống cuống, xem trận thế này rất cường đại, hắn không biết mình có thể chống đỡ hay không.

Chợt hắn nghiêm mặt lại, lấy ra Vĩnh Hằng Chi Phủ. Cảm thấy vẫn còn chưa chắc, trong mắt hắn tràn ngập chiến ý, nhìn về phía hư không:

- Được, liều mạng, để xem ngươi lợi hại, hay là cánh tay của ta lợi hại.

Lãng Triều Kình.

"Ong ong..."

Hiện giờ Lãng Triều Kình đã được Lâm Phàm tu luyện đến cảnh giới mười tám đạo kình lực chồng chất.

Giờ phút này, lực đạo Lãng Triều Kình được Lâm Phàm phong ấn trên tay phải.

Nhất Chỉ Tịch Diệt.

Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ.

Hắc Hổ Đào Tâm.

Xoay Chuyển Càn Khôn.

. . . .

Từng chiêu thức mạnh nhất, phong ấn tại tay phải.

Khí tức toàn thân Lâm Phàm đột nhiên bùng lên, va chạm cùng với khí tức của cái sừng Tuyên Cổ kia, khiến hư không cũng không ngừng nứt vụn.

Trong mắt đệ tử sáu tông, đây quả thực là tận thế. Lực lượng cường đại, để bọn họ thiếu chút nữa quỳ xuống mà cúng bái.

- Đến đi...

Lâm Phàm lạnh giọng nói.

"Uỳnh..."

Trời đất ảm đạm cả đi, cái sừng kia đã tung ra chiêu mạnh nhất.

Hư không quanh người nó vỡ vụn, gió không biết ở đâu sinh ra, quay quanh thân nó càng lúc càng nhanh, rồi hóa thành một cái vòi rồng đen kịt khổng lồ, mang theo uy thế vô cùng từ trên trời giáng xuống, như muốn cuốn phăng đi tất cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK