Ở Cửu Tiêu Tông hiện giờ, Lâm Phàm chính là nhân vật nóng đến bỏng tay. Đệ tử Cửu Tiêu Tông chỉ cần nhìn thấy Lâm Phàm thì mắt sẽ sáng rực lên như đèn pha.
Lâm Phàm cũng không ngại hưởng thụ sự phục vụ của các đệ tử này, đương nhiên cái gì cũng có chừng mực, không để bọn họ làm chuyện gì quá đáng, nếu không Tân Phong huynh sẽ liều mạng với hắn mất.
- Tân Phong huynh, nhờ huynh lưu ý giúp ta thứ này.
Lúc này Lâm Phàm lấy một mảnh vỡ lệnh bài chí tôn đưa cho Tân Phong.
Lần này ra ngoài, ngoại trừ đến Cửu Tiêu Tông một chuyến, mục đích quan trọng nhất vẫn là tìm kiếm lệnh bài chí tôn.
Hiện giờ Lâm Phàm mới có được 2 mảnh của một lệnh bài hoàn chỉnh, muốn đủ các lệnh bài còn lại không biết tới năm nào nữa.
Nghe thấy Lâm huynh có chuyện muốn mình hỗ trợ, Tân Phong tự nhiên muốn làm cho thật tốt. Khi cầm được mảnh lệnh bài kia, Tân Phong ngạc kiêu kêu lên một tiếng, bởi vì thứ này có chút quen mắt.
- Quen sao?
Lâm Phàm vội vàng hỏi.
- Đúng vậy, trước kia theo sư phụ tới Huyền Kiếm Các, các chủ nơi đó cũng đeo thứ này trên người.
Tân Phong nói.
- Huyền Kiếm Các?
Lâm Phàm vừa nghe, cảm thấy quen quen.
Rồi hắn nhớ ra, Huyền Kiếm Các không phải là tông môn của gã pê đê tên Lưu Lăng Phong từng bị mình dạy dỗ sao?
- Huynh chắc chứ?
- Hẳn không sai đâu, tuy cái này chỉ là một mảnh nhỏ, nhưng hoa văn bên trên nhìn rất giống với cái lệnh bài hoàn chỉnh của các chủ Huyền Kiếm Các.
Lâm Phàm gật gật đầu, xem ra đã có đường để đi.
- Lâm huynh, thứ này rất quan trọng với huynh sao?
Tân Phong hỏi.
- Ừm, có chút quan trọng.
Lâm Phàm gật đầu.
Đồ chơi này chứa bí mật tại sao Huyền Hoàng giới bị chia làm hai, cũng là biện pháp duy nhất để trở lại Thương Linh châu.
- Tốt, sau này ta sẽ nhắc đệ tử chú ý hơn.
Tân Phong ghi nhớ lấy hình dáng và hoa văn của vật này.
- Tân Phong huynh, ta muốn đi rồi. Ta định tới Huyền Kiếm Các xem thử.
- Gấp vậy sao? Sao không ở chơi thêm một thời gian nữa?
Tân Phong vừa nghe, có chút không muốn nói.
- Không được, lần sau ta lại đến.
Lâm Phàm nói.
Tân Phong biết Lâm huynh nhất định là có việc gấp, cũng không cố giữ lại.
Mà trước lúc rời đi, Lâm Phàm lại ngỏ ý tặng chiếc chiến thuyền mượn của Yến tông chủ cho Tân Phong.
Hiện giờ võ lực cao cấp của Cửu Tiêu Tông đã chết sạch, chiến thuyền cũng không rõ tung tích, Cửu Tiêu Tông muốn phát triển thì nhất định phải có một chiếc chiến thuyền, bằng không đi đâu cũng bất tiện.Còn về phần Yến tông chủ, khà khà, bao giờ tiểu gia về lại tính, cùng lắm luyện đan luyện khí đền bù.
Tân Phong tự nhiên là kiên quyết không nhận, bởi vì Lâm Phàm đã giúp hắn quá nhiều rồi.
Thế nhưng Lâm Phàm đã có cách, hơn nữa Lâm Phàm cũng xác định mình sẽ bỏ thuyền, tự bay đi, như vậy mới không bị bỏ qua nhiều nơi.
Lệnh bài chí tôn bị phân tán, cũng tức là có thể xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào.
Bởi vậy, vào một đêm trăng thanh gió mát, khi Tân Phong tới tìm Lâm Phàm uống rượu, lại phát hiện Lâm Phàm sớm đã rời đi, còn chiến thuyền kia được thu nhỏ lại, lẳng lặng nằm trên chiếc bàn trong phòng.
Tân Phong nhìn chiếc thuyền kia, mắt đỏ hoe.
....
Trong một khu rừng rậm cách xa Cửu Tiêu Tông.
Lâm Phàm vừa cất bước đã tiến xa đến mấy trăm trượng. Hắn không có hứng thú với các hung thú quanh đó, thực lực quá thấp, chẳng được bao nhiêu exp.
Nơi này còn cách Huyền Kiếm Các rất xa, cần một khoảng thời gian nữa mới đến.
Mặt trời xuống, mặt trăng lên, cứ thế không ngừng.
Mười ngày sau.
Lâm Phàm dừng bước. Trước mặt hắn là một khách điếm. Chuyện này rất bất thường, vì giữa nơi rừng sâu núi thẳm này sao lại có khách điếm chứ?
Hơn nữa Lâm Phàm càng thêm kinh ngạc khi thấy lại có không ít người ra vào khách điếm này.
Thú vị, xem ra bên trong nhất định có bí mật.
Khi Lâm Phàm vừa xuất hiện trước cửa khách điếm, người trong đó cũng quay đầu nhìn nhìn đánh giá Lâm Phàm.
Lâm Phàm không coi chuyện này vào đâu, bởi những người này phần lớn đều chỉ có cảnh giới Nhập Thần, mà cách ăn mặc cũng không phải của đệ tử tông môn.
Bên trong khách điếm.
Lâm Phàm tìm được một chỗ trống, ngồi một mình một bàn, gọi mấy đĩa thức ăn, rồi lắng nghe những người xung quanh nói chuyện.
Hắn cũng không ngờ, ngoại trừ phần lớn đều là Nhập Thần, trong này còn có cảnh giới Tiểu Thiên Vị, thậm chí có cả một ông già đạt cảnh giới Đại Thiên Vị.
Một tán tu có thể có cảnh giới Đại Thiên Vị, đúng là có chút khó tin.
Không quá bao lâu, Lâm Phàm rốt cuộc hiểu được đây là nơi nào.
Khách điếm này là một tồn tại đặc thù, xem như một nơi tuyên bố nhiệm vụ. Người tới nơi này, không phải nhận nhiệm vụ thì cũng là phát ra nhiệm vụ.
Những nhiệm vụ này rất quái lại, cái gì cũng có, chỉ cần cảm thấy phù hợp với bản thân là đều có thể nhận.
Mà vừa lúc này, một đám người từ bên ngoài đi vào, dẫn đầu là một thiếu nữ đeo mạng lụa che mặt.
Thiếu nữ có tu vi Nhập Thần sơ giai, còn mấy người đi sau nàng ta đều là Nhập Thần cao giai.
Đối với tán tu, thực lực bậc này đã rất cường đại. Nhưng với Lâm Phàm, đây là quá yếu.
Giờ phút này thiếu nữ kia đi lên đài, cất giọng nói trong trẻo, nhưng xen lẫn một tia nóng vội:
- Long Uyên hoàng triều tìm kiếm võ giả chống thú triều, phần thưởng: chức vị vương gia.
Thiếu nữ nói lớn, sau đó ánh mắt bức thiết nhìn xuống bên dưới, hy vọng có người tiếp nhận nhiệm vụ này