- Hê hê, không nghĩ tới lại có người tự chui đầu vào lưới. Cổ Tộc Thiên phu trưởng ngạo khí nhìn Lâm Phàm, trong con ngươi lập loè vẻ khinh thường. Phảng phất như Lâm Phàm trong mắt hắn, chỉ là một con côn trùng nhỏ bé.
Đám Long tộc nhìn Lâm Phàm đột nhiên xuất hiện, trong lòng cũng là dâng lên hy vọng.
- Đại nhân, van cầu ngươi, cứu lấy chúng ta. Đám người Long tộc lập tức cầu xin. Bọn họ không biết Lâm Phàm đến cùng là ai, thế nhưng hiện tại mặc kệ là ai xuất hiện, đều là hy vọng trong lòng của bọn họ a.
- Cứu các ngươi? Ha ha, người này đều tự thân khó bảo toàn. Các ngươi còn muốn hắn cứu các ngươi, vốn là nằm mơ. Cổ Tộc Thiên phu trưởng cuồng tiếu.
Lâm Phàm hờ hững nhìn tên Cổ Tộc ở trước mắt, đã không có hưng phấn như lúc đầu nhìn thấy.
Bởi vì những Cổ Tộc này toàn bộ đều quá yếu.
Yếu tới mức ngay cả gà cũng không bằng.
Ở trong mắt Lâm Phàm, Cổ Tộc có tu vi dưới Hoang Thiên Vị đều là giun dế. Coi như có là Hoang Thiên Vị Cổ Tộc, cũng chỉ là so với con kiến hơi hơi mạnh một chút, cỡ châu chấu mà thôi.
Những người của bộ lạc Long tộc nhìn Lâm Phàm trước mắt. Trong lòng dâng lên sự tuyệt vọng, bọn họ biết kết cục của việc bị Cổ Tộc tóm được là cái gì. Thật sự vô cùng thê thảm.
Cổ Tộc ở trong lòng bọn họ, thật sự là quá tàn nhẫn, quá kinh khủng.
- Các ngươi quá yếu, để ta không có được bất kỳ hưng phấn nào. Lâm Phàm lắc lắc đầu, nguyên bản thời điểm nhìn thấy một đám Cổ Tộc, còn nổi lên một tia hưng phấn. Nhưng tới gần mới phát hiện, đám này Cổ Tộc quả thực chính là gà con, quá yếu, thật sự là quá yếu.
- Ha ha... Cổ Tộc Thiên phu trưởng cười thật to.
Lâm Phàm không muốn cùng tên Cổ Tộc này lại nói thêm gì nữa. Còn cứu những Long tộc này cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Thời khắc này, Lâm Phàm chậm rãi vươn bàn tay.
- Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ bằng một mình ngươi, cũng có thể đối kháng với toàn bộ Tuyệt Vọng Thành của Cổ Tộc chúng ta? Cổ Tộc Thiên phu trưởng nhìn thấy Lâm Phàm không hiểu ra sao vươn tay ra, rất xem thường nở nụ cười.
Nhưng là trong chớp mắt, sắc mặt Cổ Tộc Thiên phu trưởng lập tức thay đổi.
- Sát. Lâm Phàm nhấc bàn tay lên một chút.
Bên trong hư không, xuất hiện dày đặc chí cao vô thượng kiếm ý. Những kiếm ý này có thể xé rách thanh thiên, không có gì không phá. Trong nháy mắt rơi xuống, trực tiếp chém giết toàn bộ Cổ Tộc.
Các thôn dân của bộ lạc Long tộc, nhìn thấy tình cảnh trước mắt này cũng bị sợ hãi làm cho choáng váng.
Bọn họ không nghĩ tới Cổ Tộc cực kỳ hung ác dĩ nhiên lại bị giết dễ dàng như vậy. Lúc chết thậm chí còn không có một tia phản kháng.
- Keng, chúc mừng kí chủ đánh chết...
Lâm Phàm chẳng thèm nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống, những Cổ Tộc yếu như giun dế này căn bản không có cái gì để mong đợi.
Thời khắc này, Lâm Phàm di chuyển, tiếp tục đi về phía trước.
Các thôn dân của bộ lạc nhỏ, nhìn thấy mái tóc dài phiêu dật, vẻ mặt lạnh nhạt Lâm Phàm. Từng người từng người trong lòng đều tràn đầy vẻ kính sợ.
Phất tay một cái, lập tức giết chết Cổ Tộc vô địch ở trong mắt bọn họ. Làm sao không khiến bọn hắn khiếp sợ cho được.
- Đại ca ca, cám ơn ngươi. Cái đứa nhỏ kém một chút bị Cổ Tộc ăn, lau nước mắt ở khóe mắt, hướng về Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm dừng bước lại, xoay người lại, khóe miệng hơi lộ ra vẻ tươi cười.
- Không cần cám ơn.
- Ân nhân, cảm tạ ngài đã cứu bộ lạc của chúng ta, kính xin ngài lưu lại tên gọi. Để bộ lạc của chúng ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ. Một tên Long tộc trưởng lão đứng dậy hỏi.
- Lâm Phàm.
Các thôn dân của bộ lạc nhỏ sẽ nhớ kỹ danh tự này. Bọn họ sẽ mãi không quên người trước mắt này, bởi vì người này đã từng cứu tất cả mọi người. Đúng lúc này, bên trong hư không bỗng nhiên có mấy đạo nhân ảnh đột nhiên xuất hiện.
- Gia gia, ngươi không sao chứ? Một tên nam tử trong mấy đạo nhân ảnh kia, vội vàng đi tới bên người ông lão kia, bức thiết hỏi.
- Ngươi rốt cuộc đã đến.
Nam nhân chính là cháu của lão giả này. Mà cái bộ lạc này bị Cổ Tộc phát hiện là bởi vì cháu lão giả này trên đường trở về bộ lạc đã chém chết hai tên Cổ Tộc. Bởi vì tay chân không sạch sẽ nên bị Cổ Tộc theo dõi, cuối cùng dẫn đến bộ lạc bị phát hiện.
Mà ở thời điểm nguy cấp nhất, nam tử lập tức rời đi bộ lạc. Vội vàng cầu cứu các sư huynh đệ của tông môn, sau đó lập tức quay trở lại.
- Gia gia, những Cổ Tộc này sao mà đều đã chết rồi? Tạ Thăng nhìn những Cổ Tộc này, vẻ mặt cũng là hơi đổi.
Hắn nhìn ra, những Cổ Tộc này là bị một luồng kiếm ý rất mạnh đâm xuyên qua.
Người có thể sử dụng kiếm ý tới bước này, trình độ kiếm đạo tuyệt đối bất phàm, chẳng lẽ là có tiền bối của Kiếm Tộc xuất thủ cứu giúp.
- Cháu à, chính là vị đại nhân kia đã cứu chúng ta. Không phải vậy thì hậu quả khó mà lường được a. Ông lão vui mừng nói ra.
Tạ Thăng giờ khắc này nhìn về phía Lâm Phàm, trong ánh mắt lấp loé một tia kinh ngạc. Hắn phát hiện, người này nhìn qua bình thản không có gì lạ, thế nhưng nhất cử nhất động phảng phất như chứa đựng pháp tắc của thiên địa.
- Tại hạ Tạ Thăng, đệ tử Hoang Cổ Long Tông, đa tạ các hạ đã cứu người thân của ta. Tạ Thăng ôm quyền nói.
Lâm Phàm gật gật đầu, nhìn những người này đến, ba nam, một nữ. Khí tức của những người này lại tương đồng, hẳn là tu hành cùng một loại công pháp.
Hoang Cổ Long Tông là tông môn gì? Xem ra hẳn là do một cao nhân nào đó của Long tộc sáng lập môn phái.
Chỉ là để Lâm Phàm có chút khó chịu chính là ngoại trừ Tạ Thăng, còn lại hai nam, một nữ, biểu hiện đều cực kỳ kiêu ngạo, phảng phất không đem ai để trong mắt.
Nếu lúc trước mà gặp tiểu gia, thì hai nam, một nữ này, nhất định phải quỳ gối dưới dâm uy của tiểu gia.
Bất quá bây giờ Lâm Phàm cũng không có bao nhiêu hứng thú, bởi vì bọn chúng quá yếu, cực kì yếu. Mình căn bản không có tâm tình diễn kịch với bọn hắn.
- Lâm Phàm.
Lâm Phàm nói ra.
- Lâm huynh, phía trước chính là lãnh địa của Tuyệt Vọng Thành, ngươi đang muốn đi đâu? Tạ Thăng thấy phương hướng Lâm Phàm muốn đi, cho nên có ý tốt nhắc nhở hắn, cho rằng đối phương không biết phía trước là cái gì?
Dù sao ở Cổ Thánh Giới rộng lớn này, Cổ Tộc phân bố rất dày đặc, có lúc đi tới đi lui liền có thể gặp phải Cổ Tộc.
Nhưng mà vừa lúc đó, Tạ Thăng nghe được lời nói của Lâm Phàm, trong nháy mắt ngốc trệ.
- Đi Tuyệt Vọng Thành, giết Tuyệt Vọng Hầu. Lâm Phàm vẻ mặt hờ hững, phảng phất là đang nói là đi ăn sáng, uống miếng nước vậy.
- Cái gì? Tạ Thăng thán phục một tiếng, phảng phất là chính mình có nghe lầm hay không. Đi Tuyệt Vọng Thành, giết Tuyệt Vọng Hầu, lời nói này, hắn đúng là chưa từng nghe có người nói ra đơn giản như vậy.
Thậm chí, hắn từ trên thân Lâm Phàm, cảm nhận được một luồng khí tức coi rẻ thiên hạ.
- Hừ, đúng là không biết lợi hại. Bên cạnh Tạ Thăng là một tên nam tử kiêu ngạo, xem thường nói ra. Nhìn về phía Lâm Phàm, cũng là lộ ra vẻ mặt khinh thường.
- Lâm huynh, đây là sư huynh của ta, hắn không có ác ý, chỉ là tên Tuyệt Vọng Hầu kia vô cùng mạnh mẽ, trong đó lại có vô số Cổ Tộc cường đại, nếu như tùy tiện đi vào mà nói, chỉ sợ... Tạ Thăng lo lắng nói ra.
- Không sao, Tuyệt Vọng Thành ngoại trừ Tuyệt Vọng Hầu là đối thủ của ta, còn lại đều một chưởng diệt một tên. Tốt rồi, hữu duyên tương ngộ. Lâm Phàm vung ống tay áo, trực tiếp bay về phương xa.
- Lâm huynh...Tạ Thăng vừa định nói cái gì nữa, nhưng lại phát hiện Lâm Phàm đã đi xa.
Ngày hôm nay, chuyện hắn nghe được nhất định là một sự tình làm kinh sợ cả Cổ Thánh Giới.
- Hừ, một tên ngông cuồng, sư đệ, loại người ngông cuồng này thì nói gì với hắn cũng đều vô dụng. Nếu như hắn muốn đi chịu chết, liền để hắn đi. Mục Long Thiên nói ra.
- Không sai, Tuyệt Vọng Hầu vô cùng mạnh mẽ, không phải loại người tự đại như hắn có thể đối phó, sư đệ, đưa ngươi tộc nhân sắp xếp cẩn thận, chúng ta phải đi về. Long Nguyệt nói ra.
- Lần này các đại tông môn nhận được tin tức chính xác, Tuyệt Vọng Hầu không ở bên trong Tuyệt Vọng Thành, có thể nhân cơ hội nàylật đổ Tuyệt Vọng Thành, đem người đại thiên tộc ở trong đó cứu ra.
- Đây là tin tức của ai?
- Là một tiểu đội truyền đến, hình như gọi là tiểu đội Chính Nghĩa. Đội trưởng là Hạ Trạch Hoa trăm phương ngàn kế thăm dò tin tức, sẽ không có lầm lẫn.