Dịch & biên: †Ares†
oOo
Ngay một khắc lăng mộ sáng lên, giọng nói âm trầm lạnh như băng kia lại truyền đến, như là âm thanh của ác ma, làm cho người ta run như cầy sấy.
- Nhân loại yếu ớt…
Một bàn tay toàn móng vuốt sắc nhọn không biết từ đâu mà đến, xuyên thấu tầng tầng hư không, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lương Dịch Sơ.
- Chém…
Trong một sát na, Lương Dịch Sơ kịp bộc phát khí tức, va chạm khiến cả thân hình hắn cùng bàn tay kia đều lùi về sau, sau đó đứng vững lại, cảnh giác xung quanh.
Một trảo này vô thanh vô tức, làm cho Lương Dịch Sơ cực kỳ hoảng sợ. Hắn có cảnh giới Đại Thiên Vị viên mãn, xem như đỉnh cao cuả thời đại này, thế nhưng nếu vừa rồi không phải phản ứng nhanh thì chỉ sợ là “xong” rồi.
Chợt khói đen từ bốn phương tám hương tụ lại rồi hợp thành một thân ảnh phía trước Lương Dịch Sơ.
Thân ảnh ấy không rõ khuôn mặt, nhưng cao lớn dị thường, tản ra một cỗ khí tức kinh khủng bao trùm lấy cả lăng mộ.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Lương Dịch Sơ quát lên. Hắn chưa từng thấy quái vật nào như thế này.
- Không còn sớm nữa, thân thể của ngươi ta muốn rồi.
Ngay một khắc này, giọng âm u của bóng đen kia lại truyền đến, một cỗ khí thế không thể ngăn cản mãnh liệt ập tới.
- Không tốt...
Lương Dịch Sơ kinh hãi biến sắc.
Cái bóng đen này tạo cho hắn áp lực quá lớn.
- Tà ma như ngươi, ngày hôm nay phải chết.
Lương Dịch Sơ tuy không biết đây là vật gì, nhưng lại biết tuyệt đối không phải thứ tốt, khí tức quá mức tà ác.
- Phản Huyết.
Giờ khắc này, Lương Dịch Sơ nổi giận gầm lên một tiếng, khí thế toàn thân lập tức tăng vọt, hào quang màu đỏ từ cơ thể hắn mạnh mẽ bạo phát.
Thân hình mập lùn bỗng run rẩy kịch liệt, toàn thân phát sáng, khung xương phát ra tiếng rung rắc rắc.
Chỉ một tích tắc sau, thân hình thấp bé của Lương Dịch Sơ lại cao vọt lên.
Làn da nhăn nheo trên khuôn mặt già nua giống như thay mới, dần dần căng mịn trở lại, biến thành bộ dáng tuổi trẻ.
- Đúng là sinh vật đoản thọ nông cạn, vì kéo dài sinh mệnh mà phong ấn khí huyết lưu chuyển. Đem thân thể giao cho ta đi, cho ngươi vĩnh hằng bất diệt.
Bóng đen cười quái dị nói.
Giờ khắc này, Lương Dịch Sơ mở mắt, khuôn mặt trẻ trung anh tuấn tuôn ra chiến ý vô cùng, đôi mắt như phóng ra ánh sáng.
- Yêu tà, chết đi cho ta.
Lương Dịch Sơ lúc này đã khôi phục trạng thái đỉnh cao, mạnh mẽ bật lên không, tản ra một cỗ khí tức vô cùng uy mãnh mà bao trùm cả lấy bóng đen.
Bóng đen này tạo cho Lương Dịch Sơ cảm giác rất là nguy hiểm. Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy trong đời.
Một khi đạt tới cảnh giới Đại Thiên Vị viên mãn, nếu không thể đột phá, như vậy cũng chỉ có thể chậm rãi chết già. Lương Dịch Sơ vì kéo dài sinh mệnh bản thân cho nên đã phong ấn hơn nửa khí huyết trong cơ thể, duy trì lực sinh mệnh.
Hiện giờ gặp loại tà ma cường đại này, Lương Dịch Sơ không dám chủ quan, vội phá bỏ phong ấn, hồi phục thanh xuân chốc lát.
....
"Ầm…"
Giờ khắc này, một luồng sáng cực mạnh bao trùm cả lăng mộ rồi lan tràn ra tới bên ngoài. Toàn bộ kiến trúc nơi đây rung lắc kịch liệt như là muốn sụp đổ.
Bên ngoài, trên chiến thuyền.
Đám người Tân Phong nhìn chăm chú vào tình huống phía dưới, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
Bọn họ có thể cảm nhận cỗ khí tức mãnh liệt vừa nãy là của Lương Dịch Sơ. Cũng không biết Lương trưởng lão gặp phải tình huống thế nào mà phải bộc phát ra khí thế kinh khủng nhường ấy.
Ầm ầm…
Tiếng nổ liên hồi vang lên. Mặt đất bên dưới đột nhiên sụt xuống, tro bụi bốc lên cuồn cuộn.
- Trưởng lão sẽ không sao chứ.
Một gã đệ tử thiên kiêu không khỏi khẩn trương hỏi.
Tân Phong không đáp, ánh mắt nhìn chằm chằm phía dưới.
Đúng lúc này, một thân ảnh từ dưới bay lên, để mày của Tân Phong giãn ra.
- Là trưởnglão.
Các đệ tử khác thấy được người bay lên là Lương Dịch Sơ thì kích động hô.
....
- Lão sư, người không sao chứ?
Tân Phong vội vàng tiến lên hỏi.
- Ừ, không có việc gì, chỉ là một chút phiền toái nhỏ mà thôi, nhưng xong rồi.
Giờ phút này Lương Dịch Sơ đã khôi phục bộ dáng ban đầu, thản nhiên nói.
- Lão sư, không có việc gì là tốt rồi.
Tân Phong gật gật đầu, không khỏi thở phào một hơi, mà luồng khí hung sát bên dưới cũng đã dần dần tiêu tán.
Trong mắt Tân Phong, hẳn là vật nơi đó đã bị lão sư tiêu diệt.
- Hồi tông…
Lương Dịch Sơ phất tay, chiến thuyền tiếp tục đi về phía trước.
Thấy chuyện đã chấm dứt, các đệ tử thiên kiêu cũng không để tâm nữa mà bận rộn đi làm việc của riêng mình.
Lương Dịch Sơ đứng ở mũi thuyền, nhìn cái hố to theo thuyền nâng độ cao mà dần dần nhỏ lại rồi biến mất thì khẽ nhếch miệng cười, trong hai tròng mắt lóe ra một tia khí đen.
....
Thánh Tông.
Lâm Phàm mỗi ngày đều bận rộn tăng lên tu vi, nhưng vẫn nhận ra Trương Nhị Cẩu có chút là lạ.
Xem ra Trương Nhị Cẩu bị Ngọc Lan gì đó của Già Lam phong tổn thương không nhẹ.
Thái Chỉ Kiều bình thường đều thích đi Già Lam phong tìm các sư tỷ, mà những khi ấy Trương Nhị Cẩu cũng sẽ chủ động đi theo với danh nghĩa bảo tiêu cho sư muội. Thế nhưng hiện giờ Nhị Cẩu lại không đi, để Chỉ Kiều một mình tiến đến.
- Tông chủ, đệ tử phát hiện gần đây sư huynh có gì đó không ổn.
Phong Bất Giác lén lén lút lút, thần thần bí bí nói.
- Ta biết rồi, qua một thời gian ngắn nữa, ta sẽ mở một hội nghị để thảo luận với các ngươi việc này.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Việc của Trương Nhị Cẩu cũng không phải chỉ là chuyện của mình bản thân hắn, mà còn là chuyện của toàn bộ tông từ trên xuống dưới.
Như vậy kế hoạch thay đổi đương nhiên cũng cần mọi người xuất lực mới được.
Có điều hiện tại Lâm Phàm còn một chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đó chính là, Thiên Vũ đi hay ở.
Đến hôm nay, Thiên Vũ đã dần dần khôi phục tu vi, thiên tư cũng đã được bù lại toàn bộ, cho nên Lâm Phàm không muốn chần chờ nữa.
Tiếp đó, hắn sai Trương Nhị Cẩu để ngày mai gọi Thiên Vũ tới.
....
Hôm sau.
- Thiên Vũ sư điệt, hiện giờ tu vi của ngươi đã khôi phục gần hết, cũng nên đi báo cho các sư huynh đệ trong tông, sau đó trở lại nội môn được rồi.
Lâm Phàm ngồi, bình tĩnh nói.
Thiên Vũ hơi đổi sắc, cuối cùng cúi đầu. Lâm sư thúc nói rất đúng, tu vi của hắn đã khôi phục gần như cũ, là thời điểm trở về.
Thế nhưng Thiên Vũ lại cảm giác có chút không bỏ được.
- Sư thúc, đệ tử không quay về nữa. Đệ tử được tân sinh đều là do sư thúc ban tặng, đệ tử muốn ở lại chỗ này.
Thiên Vũ nói.
- Chuyện này…
Lâm Phàm lộ vẻ mặt khó xử:
- Sư điệt à, ta cho rằng ngươi vẫn nên trở về.
Đám người Trương Nhị Cẩu đứng một bên, giờ cũng nhao nhao lên tiếng cầu xin:
- Tông chủ đại nhân, kính xin người để Thiên Vũ sư đệ ở lại chỗ này. Cách đây không lâu, Thiên Vũ sư đệ từng nói với bọn đệ tử rằng đệ ấy muốn trở thành đệ tử Vô Danh phong, muốn làm sư đệ của chúng ta, kính xin tông chủ thành toàn.
Lâm Phàm nhìn Thiên Vũ, lại nhìn Trương Nhị Cẩu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
- Cũng được, nếu vậy thì ở lại đi. Sau này, ngươi là đệ tử thứ năm của Thánh Ma Tông.
- Tạ ơn tông chủ thành toàn.
Thiên Vũ tươi cười nói.
Lâm Phàm cũng cười trong lòng, quả nhiên là thành.
- Lão sư, vậy con sẽ là sư tỷ đúng không?
Thái Chỉ Kiều đeo một cái túi to sau lưng, mong đợi hỏi.
Lâm Phàm cười lắc lắc đầu:
- Không, con vẫn là sư muội.
- Vâng…
Thái Chỉ Kiều phụng phịu, có chút hơi thất vọng, không nghĩ mình vẫn chỉ là sư muội.