Mục lục
[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc gặp lại đám sinh viên Colombia chỉ có thể xem như một chuyện qua đường, cũng không làm Hướng Nhật quá chú ý.

Từ cao ốc Empire State trở lại phố người Hoa thì cũng đã gần giữa trưa, Lâm Dục Tú một mình quay về nhà hàng để phụ giúp, bởi vì trong thời điểm người đến dùng cơm tương đối nhiều, nàng sợ người trong nhà hàng không phục vụ kịp.

Alice thì không hề có ý muốn về nhà, mà kéo Hướng Nhật đi lang thang dọc con đường nhỏ trong phố người Hoa, miệng cười ngọt ngào không thôi.

Hướng Nhật vốn cũng không định chiều theo nàng, tuy nhiên khi phát hiện phía sau có người đi theo, hắn lại thay đổi chủ ý.

Trên thực tế, ngay từ lúc ra khỏi nhà hai người Du, Trương, hắn đã có cảm giác bị người ta theo dõi, chỉ là khi vào cao ốc Empire State thì cảm giác này lại biến mất. Vốn hắn cũng không để tâm lắm, tuy nhiên bây giờ cảm giác này lại xuất hiện, và càng mãnh liệt so với lúc trước. Hướng Nhật suy đoán, có lẽ đối phương không định tiếp tục âm thầm theo dõi nữa, mà là muốn ra mặt công khai.

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng lập tức có biện pháp. Lúc này Alice bị mùi thơm từ một quán quà vặt bán cá chín hấp dẫn, đang định dừng lại nếm thử “món ăn Trung Quốc” thì bị hắn kéo theo vào một con hẻm nhỏ vắng người.

Cứ như là đã hẹn từ trước vậy, Hướng Nhật rõ ràng phát hiện những kẻ núp ở phía trước và phía sau đều có các phản ứng bất đồng, hành động dường như càng lộ liễu hơn.

Alice cũng không rõ vì sao “Vị hôn phu” lại làm như vậy, tuy nhiên nàng cũng không tỏ vẻ phản đối, vẫn níu chặt lấy cánh tay nam nhân.

Căn hẻm nhỏ này có chiều dài hơn 30 mét, hai đầu hẻm đều là phố xá hết sức náo nhiệt, người đi lại trong hẻm rất ít, thỉnh thoảng mới có một hai người đi ngang qua đây. Khi Hướng Nhật kéo Alice vào trong hẻm, mấy người đi ngang qua đã ra khỏi con hẻm, chỉ còn lại hai người Hướng Nhật mà thôi.

Hướng Nhật cố ý làm vậy, đã biết có người muốn ra tay với mình, mà mình lại tìm giùm cho đối phương một địa điểm dễ ra tay như thế này, chắc hẳn đối phương khó có thể bỏ qua cơ hội tốt nghìn năm khó gặp này. Mà bản thân Hướng Nhật cũng sẽ sớm biết được rốt cuộc là ai “có hứng thú” với mình.

Quả nhiên, khi hai người đi tới giữa hẻm, ở đầu hẻm phía trước mặt đột nhiên xuất hiện một nhóm chừng bảy tám người, giống như là đã sớm chờ sẵn ở đó.

- Hey, xin chào.

Thanh niên người Hoa chừng 21, 22 tuổi đi đầu dùng tiếng Trung để chào hỏi, dáng người hắn không cao, tuy nhiên khuôn mặt lại rất dữ dằn, nó làm cho người ta có ấn tượng xấu là hắn không phải người tốt.

Những người phía sau hắn cũng đều là người Hoa, đa số đều ở độ tuổi từ 20 đến 25, 26, kẻ nào cũng nhìn hai người Hướng Nhật bằng ánh mắt bất hảo.

- Ngươi là ai?

Hướng Nhật giành nói trước Alice, đồng thời, hắn cũng phát hiện phía sau có người tiến tới, số người cũng gần bằng phía trước. Có lẽ mục đích của bọn chúng là chặn đường thoát của Hướng Nhật và Alice, không cho hai người có cơ hội bỏ chạy.

Thanh niên dữ dằn ở đối diện hình như là kẻ cầm đầu, nhìn Hướng Nhật với vẻ giễu cợt.

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi đã ở trong nhà của bọn Trương Thái Bạch vào tối qua, đúng không?

Nghe đối phương nói như vậy, trong lòng Hướng Nhật lập tức hiểu ra vấn đề.

- Ồ, có chuyện gì sao?

- Ha ha, đương nhiên là không sao, tuy nhiên cần phải phiền ngươi…và bạn gái ngươi đi theo chúng ta một chuyến.

Thanh niên dữ dằn nghiễm nhiên coi hai người như vật trong tay, tiện tay chỉ chỉ vào Hướng Nhật và Alice.

- Vì sao?

Hướng Nhật khóe miệng khẽ nhếch lên cười giễu cợt.

- Còn phải hỏi sao?

Thanh niên dữ dằn lớn tiếng cười the thế, không thèm quan tâm đến chuyện tiếng cười của hắn có thể gây chú ý cho bao nhiêu người đi đường.

- Chỉ cần là bạn của Trương Thái Bạch thì tất nhiên cũng là “bạn” của chúng ta, tuy nhiên, chỗ ở của bọn Trương Thái Bạch có phần hơi đơn sơ, ông chủ của chúng ta muốn mời ngươi đến ở “phòng dành cho tổng thống”.

Hướng Nhật đương nhiên biết đối phương đang nói mát, vừa định nói chuyện, đột nhiên Alice trừng mắt lớn tiếng:

-Các ngươi muốn làm gì, nếu không đi ta sẽ báo cảnh sát.

Nàng cũng phát hiện đối phương có ý đồ bất hảo, trước có sói sau có hổ, điều này làm cho nàng thấy rất khẩn trương, nhưng chủ yếu là thấy sợ hãi, nàng đã sớm nghe nói trong phố người Hoa có vài người cực kì không chào đón người da trắng, cho rằng mình gặp phải loại người này, chỉ đành lấy cảnh sát ra uy hiếp đối phương.

- Báo cảnh sát?

Thanh niên dữ dằn cười lạnh lùng, nhìn gương mặt và dáng người Alice, trên mặt tỏ vẻ thèm thuồng.

- Tiểu thư, cô có tin trước khi cảnh sát đến thì các người đã biến mất khỏi chỗ này hay không, hơn nữa cảnh sát cũng sẽ không truy cứu đến cùng.

- Tao không tin!

Alice còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Hướng Nhật đã giữ nàng lại, nhìn thẳng vào thanh niên dữ dằn rồi nói.

Thanh niên dữ dằn liền dời mắt sang Hướng Nhật, vẻ mặt trở nên dữ tợn:

- Tiểu tử, tốt nhất không nên ngông cuồng trước mặt tao, nếu không nể mày và chúng tao là đồng bào, tao đã sớm…

Nói xong, đưa tay chém một cái vào không khí.

Hướng Nhật trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng miệng vẫn thản nhiên nói:

- Tao cũng muốn nói với mày những lời này.

Thanh niên dữ dằn bắn ra những ánh mắt hung bạo.

- Tao không biết vì sao mày lại tự tin như thế, nhưng tốt nhất mày nên hợp tác, nếu không, cho dù ngươi không có việc gì, tao cũng không dám cam đoán bạn gái mày có thể gặp sự cố hay không.

Hướng Nhật không hề để tâm đến sự uy hiếp của đối phương, híp mắt nói:

- Bọn mày là người của “Trường Lạc Thanh Niên Bang”.

- Ồ? Hóa ra mày cũng biết?

Trên mặt thanh niên dữ dằng không có chút ngạc nhiên nào, ngược lại còn có vẻ ngạo nghễ, dường như rất có cảm giác vinh dự khi được người ta biết mình thuộc bang phái nào.

- Vừa nghe nói qua.

Hướng Nhật hờ hững nói, sau đó đổi giọng.

- Tuy nhiên thật đáng tiếc, “Trường Lạc Thanh Niên Bang” có lẽ sẽ biến mất từ đây.

- Biến mất? Chỉ dựa vào bọn Trương Thái Bạch sao?

Thanh niên dữ dằn lộ ra vẻ mặt khinh khỉnh, hắn cho rằng Hướng Nhật đang ám chỉ hai người Trương Thái Bạch và Du Tiểu Cường sẽ làm bọn hắn bị xóa tên, không ngờ rằng cái người mà hắn không coi ra gì trước mặt mới đúng là đối tượng có thể làm bọn hắn bị xóa tên.

- Chẳng lẽ không được sao?

Hướng Nhật cũng không phủ nhận, đối phương thích nghĩ như vậy thì cứ nghĩ, hắn cũng chẳng buốn đi giải thích làm gì.

- Tao có thể nói cho mày biết một chuyện.

Hình như vì đã chắc chắn hai người Hướng Nhật không thể trốn thoát, thanh niên dữ dằn cũng không ngại nhiều lời một chút.

- Lần này hai thằng Trương Thái Bạch và Du Tiểu Cường chết chắc rồi, ở phố người Hoa đã sớm có người không vừa mắt với bọn chúng, cũng không phải chỉ có bang “Trường Lạc” chúng tao.

- Ồ, còn có kẻ khác à?

Hướng Nhật giả vờ như vô tình hỏi, nhưng trong lòng đã liên tưởng đến thứ gì đó.

Thanh niên dữ dằn coi như cũng có chút thông minh, cũng không nói ra còn có ai không vừa lòng với hai người Du, Trương, chỉ cười khinh khỉnh.

- Muốn thăm dò tin tức qua tao sao? Tao khuyên mày và bạn gái mày nên ngoan ngoãn đi theo chugns tao một chuyến, hay là bọn mày muốn ăn đòn rồi mới chịu đi theo chúng tao?

Đã nói đến nước này, Hướng Nhật biết không thể thăm dò được tin tức gì nữa, quay đầu sang phía cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim bên cạnh và nói:

- Alice, em sợ không?

- Không sợ!

Nhìn nam nhân đến thất thần, trong lòng Alice xuất hiện một cảm giác an toàn hơn bao giờ hết, tựa như cái ngày trên máy bay.

- Vậy lát nữa em chỉ cần ở sát bên cạnh anh là được.

Hướng Nhật dặn dò. Vừa bảo vệ một người, vừa đối phó mười mấy tên côn đồ, dù không dùng đến “dị năng” thì hắn cũng dư sức.

Alice gật mạnh đầu, hai tay đang ôm lấy cánh tay của nam nhân cũng buông ra, thay vào đó là níu lấy góc áo hắn. Ngay cả chính nàng cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, chỉ là trong thâm tâm nàng tin rằng nam nhân nhất định sẽ bảo vệ được mình, cho dù trước mặt có nhiều người như vậy.

Thấy Hướng Nhật chẳng coi cả đám người mình ra gì, thanh niên dữ dằn hết sức nổi giận, tuy nhiên kích động thì kích động, hắn cũng không dám sơ ý. Mặc dù không biết gì về Hướng Nhật, nhưng dựa theo báo cáo từ cơ sở ngầm bố trí ở bốn phía xung quanh nhà Trương Thái Bạch và Du Tiểu Cường, hắn biết kẻ trước mặt là “khách” được hai người Du, Trương đích thân ra nghênh đón, mà có thể khiến Trương Thái Bạch và Du Tiểu Cường coi trọng như vậy, ắt cũng có chỗ gì đó hơn người, cẩn thận vẫn hơn, hắn cũng không muốn bị “lật thuyền trong rãnh”. Đương nhiên, cũng bởi vì hai người Du, Trương có thái độ như vậy nên mới khiến trên dưới “Trường Lạc Thanh Niên Bang” càng tin rằng Hướng Nhật là nhân vật trọng yếu nào đó, lập tức lên kế hoạch bắc cóc đối phương để uy hiếp “Võ Lâm Hội”.

Nghĩ tới việc “nhân vật trọng yếu” sắp rơi vào tay mình, thanh niên dữ dằn dường như cũng không lo được nhiều nữa, vung tay nói:

- Lên!

Hai tốp người trước sau nhất thời giống như gà chọi sắp đá nhau vậy, ho ầm lên rồi xông tới. Có vài kẻ lao về hướng Alice, còn lại thì đều chuẩn bị đánh đập Hướng Nhật, không thèm quan tâm chuyện đối phương là đồng bào mà mình gặp được ở chốn cách xa quê hương cả vạn dặm này.

Thấy nhiều người cùng xông lên như vậy, nữ tính yếu đuối khiến Alice hét lên một tiếng, theo bản năng nhắm mắt lại.

Hướng Nhật cười khinh khỉnh, tung chân đá bay một kẻ đang định ôm lấy eo Alice, có thể là dùng hơi nhiều sức, kẻ bị đá còn đụng ngã cả những người phía sau hắn, tất cả lăn lông lốc.

Một cước này thật kinh hoàng, tuy nhiên đa số lại tưởng là trùng hợp, những kẻ đang xông lên không hề có chút khiếp sợ nào, ngược lại càng thêm điên tiết. Trong mắt bọn chúng Hướng Nhật chỉ là một gã đồng bào gầy gò ốm yếu, căn bản không đáng để bọn chúng cho vào trong mắt, chỉ tùy tiện đưa ra một người cũng có thể đánh hắn lên bờ xuống ruộng.

Hướng Nhật lắc lắc đầu, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, ban đầu nể những kẻ này là đồng bào của mình, hắn chỉ định giáo huấn một chút, tuy nhiên đối phương đã không biết điều, vậy đừng trách hắn không lưu tình.

Tay phải vung ra một quyền đâm bay một gã đến gần nhất, Hướng Nhật lại khuỵu gối đánh vào hạ thân của một gã không may đang xông tới, chỉ nghe đối phương hét lên một tiếng thê thảm, sau đó đưa hai tay bụm háng rồi ngã xuống đất ngất đi vì quá đau đớn.

Tay trái nắm lấy một quả đấm tập kích sau lưng mình, khẽ dùng sức, tiếng xương cốt vỡ vụn truyền đến, tiếng kêu thê thương thảm thiết cũng hòa vang.

Hướng Nhật được đà không buông tha ai cả, ôm Alice mà nhẹ như không, nhảy vào giữa đám người còn đang đứng, chỉ ba cú đấm hai cú đá là hạ gọn bọn chúng. Một loạt động tác liên tiếp, thậm chí còn chưa mất đến 30 giây, toàn bộ mười mấy người đều ngã xuống đất không bò dậy nổi.

Thanh niên dữ dằn ở một bên đứng đực ra nhìn, hắn không thế ngờ được, một kẻ vốn tưởng rằng chỉ là dê non đợi người ta làm thịt lại hóa thân thành mãnh hổ giữa bầy dê, hạ gục toàn bộ tiểu đệ của hắn. Sức chiến đấu kiểu này, thanh niên dữ dằn nghĩ thôi đã thấy sợ hãi, bây giờ hắn rốt cuộc đã rõ tại sao Trương Thái Bạch và Du Tiểu Cường lại coi trọng người trước mắt, hóa ra là đối phương có thực lực mạnh mẽ như vậy.

Nhìn từng tên thủ hạ nằm dưới đất không ngừng kêu la thảm thiết, có vài kẻ thậm chí còn ngất đi, thanh niên dữ dằn biết mình nên lựa chọn thế nào, không chút nghĩ ngợi, quay người bỏ chạy ngay.

Hướng Nhật đương nhiên sẽ không để gã đầu sỏ mà hắn vốn chẳng coi ra gì chuồn mất, tung chân đá bay một gã hôn mê dưới chân về phía trước, cả thân hình gã lao thẳng vào lưng tên thanh niên dữ dằn đang chạy vội chạy vàng.

Một tiếng “bịch” thật lớn, hai người va mạnh vào nhau. Từ miệng tên thanh niên dữ dằn phun ra một ngụm máu lớn, vẻ mặt nhợt nhạt ngã xuống đất, nối gót những thủ hạ của hắn.

Hướng Nhật chẳng thèm nhìn mấy tên côn đồ bên cạnh đang nằm rên rỉ dưới đất, mà đi thẳng về hướng thanh niên dữ dằn, hắn biết đối phương là kẻ cầm đầu đám người này, chắc chắn càng có nhiều tin tức mà mình muốn biết.

- Jack, đây đều là do anh làm sao?

Alice từ lúc Hướng Nhật ôm nàng nhảy vào giữa đám người thì đã mở mắt, cảnh tượng trước mắt vẫn làm cho nàng cảm thấy như mình đang nằm mơ, mặc dù nàng tin tưởng nam nhân có thể bảo vệ được nàng, nhưng không ngờ nam nhân lại lợi hại đến vậy, mười mấy tên trông có vẻ đều là lưu manh cũng không phải đối thủ của hắn, chuyện này quả thật khó mà tin được.

Nhìn vẻ mặt không dám tin của Alice, Hướng Nhật có chút đắc ý.

- Chỉ vận động tay chận một chút thôi mà.

- Waaa, Jack, em yêu anh chết đi được!

Alice động tình, vội dâng lên một nụ hôn nồng nhiệt.

Bạn trai quá ưu tú, chẳng những đã xả thân cứu nàng trên máy bay, bây giờ phát hiện một mình hắn có thể hạ gục nhiều người như vậy, quả thật giống y như nam nhân vật chính trong điện ảnh. Giờ khắc này, Alice phát hiện mình đã hoàn toàn si mê nam nhân này rồi.

- Sau này em đừng nhân lúc anh sơ ý mà “tập kích” được không?

Hướng Nhật sờ sờ khóe môi, nơi đó còn đọng lại mùi vị thơm ngát. Nhiệt tình của cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim quả thực khiến cho hắn không biết nên từ chối thế nào, tuy nhiên từ sâu trong đáy lòng mơ hồ cũng có chút cảm giác muốn hưởng thụ sự đãi ngộ như vậy.

Alice cười khúc khích, vung nắm tay nhỏ đấm thùm thụp vào ngực nam nhân.

Hướng Nhật chỉ biết cười khổ, nhưng khi ánh mắt lướt qua người tên thanh niên dữ dằn trên mặt đất thì lại trở nên sắc bén.

- Bây giờ mày có thể nói cho tao biết được rồi, còn có ai không vừa mắt với hai người Trương Thái Bạch và Du Tiểu Cường?

- Trương gia!

Trong mắt tên thanh niên dữ dằn lóe lên vẻ căm hận, từ trong miệng gắng gượng phun ra hai chữ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Main Dino
21 Tháng mười hai, 2016 20:38
Dkm rút cu ra mà địt con mẹ nó đi ! Lằng nhằng vcc !
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:30
đọc truyện này tới nay là năm thứ 3 mà chương ra thêm chắc mười mấy chương
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:30
đọc truyện này tới nay là năm thứ 3 mà chương ra thêm chắc mười mấy chương
Hieu Le
19 Tháng mười hai, 2016 17:29
tác giả đang đi du lịch thế giới dự kiến 1 năm nữa mới du lịch song
Hieu Le
13 Tháng mười hai, 2016 06:27
ad khong thấy tl gì cả
BÌNH LUẬN FACEBOOK