Mục lục
[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Thông vừa dứt lời liền có người vỗ tay. Mọi người nhìn theo tiếng vỗ tay thấy không ngờ là chủ tịch huyện Dương Khoa.

- Tốt, đồng chí Tiểu Chu nói không sai, chúng ta quả thật nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Tôi đề nghị tạm thời dừng cuộc họp, một lần nữa tổ chức hội nghị thường vụ huyện ủy nghiên cứu vấn đề này. Chờ nghiên cứu có kết quả rồi lại triệu tập mọi người tới bàn phương án công việc tiếp theo.

Triệu Bảo Cương thầm mấng Chu Thông, thằng ranh này không có việc gì lại đi tìm việc. Chẳng qua Triệu Bảo Cương cũng nghe ra vài phần đạo lý trong lời nói của Chu Thông, mình không quen với phương diện này nên không thể phản đối đối phương. Chẳng lẽ hội nghị hôm nay dừng ở đây? Chẳng qua Triệu Bảo Cương càng hận Dương Khoa hơn, Dương Khoa này luôn chống đối mình, hôm nay rõ ràng đang muốn làm mình mất uy tín. Nếu tan họp chẳng phải thỏa mãn ý tưởng của tên Dương Khoa này sao?

Triệu Bảo Cương bất đắc dĩ nhìn sang Hứa Lập, dù sao hạng mục này do một tay Hứa Lập kéo về, bây giờ chỉ có thể hy vọng Hứa Lập chủ động đứng ra phản bác Chu Thông.

Hứa Lập vốn không có hảo cảm gì với Chu Thông, hắn giờ lại thấy Triệu Bảo Cương mang theo ánh mắt hy vọng nhìn mình, mặc dù mình vốn không định chống đối chủ tịch huyện Dương Khoa nhưng tình hình lúc này nếu mình không mở miệng thì hội nghị phối hợp sẽ vì thế mà tạm dừng. Mấy hôm nữa Lý Tân và Tiếu Lợi Phi tới, nếu vì vậy mà chậm tốc độ xây dựng hạng mục thì chẳng phải do mình ư?

Hứa Lập không thể làm gì khác hơn là đứng lên nói:

- Xin lỗi, tôi cũng muốn nói vài câu, hy vọng mọi người nghe xong rồi mới đưa ra kết luận.

Hội nghị một lần nữa yên tĩnh lại, Triệu Bảo Cương gật đầu nói:

- Tiểu Hứa, cậu có ý kiến gì cứ nói, chúng ta cũng không thể chỉ nghe ý một người mà thôi, phải nghe ý kiến của mọi người, chỉ như vậy chúng ta mới có thể tránh mắc phải sai lầm.

Thấy Triệu Bảo Cương đã đồng ý, Dương Khoa chỉ có thể im lặng, Chu Thông cũng ngồi về chỗ. Y nhìn Hứa Lập xem đối phương định khoác lác như thế nào. Chỉ cần mình lại bắt được sai lầm của đối phương thì sẽ khiến tên Hứa Lập ngã ngựa.

Hứa Lập ho khan một tiếng rồi nói:

- Lời nói của phó trưởng phòng Chu quả thật có lý, chúng ta quả thật không thể vì lợi ích nhất thời mà phá vỡ hoàn cảnh sinh tồn bao đời. Nếu như nói sự phát triển kinh tế xã hội mà có thể không cần khai thác tài nguyên thiên nhiên thì đâu có tồn tại vấn đề vừa khai thác khoáng sản vừa kết hợp bảo vệ môi trường. Nhưng mà nguồn nguyên liệu phát triển kinh tế có trên 80% dựa vào khoáng sản, có trên 95% nguồn năng lượng dựa vào khoáng sản, đây là sự thật không thể bỏ qua. Từ ý nghĩa nhất định mà nói không lợi dụng khai thác tài nguyên khoáng sản thì sẽ không có công nghiệp hóa, đô thị hóa, hiện đại hóa. Tài nguyên khoáng sản đã được tổ tiên của chúng ta sử dụng, hôm nay chúng ta tiếp tục khai thác trên quy mô lớn, sau này con cháu chúng ta vẫn sẽ tiếp tục khai thác, đây là nhu cầu của sự phát triển kinh tế, xã hội nhân loại.

- Hơn nữa xã Nhị Đạo thậm chí là toàn huyện hiện nay vẫn chưa hình thành ngành nghề lớn nào khác, huyện cần bồi dưỡng điểm thu thuế mới, huyện cần một khoản đầu tư lớn. Mà mỏ Molybdenum của xã Nhị Đạo một khi đi vào khai thác chắc chắn trở thành điểm sáng trong nguồn thu tài chính huyện Giang Ninh chúng ta. Chỉ có tiền mới có thể tiến thêm một bước thúc đẩy các ngành nghề của Giang Ninh thăng cấp, mới có thể khiến huyện ta từ từ thoát khỏi việc ỷ lại vào các ngành sản xuất tiêu hao lớn, ô nhiễm cao. Cho nên có thể nói khai thác mỏ Molybdenum của huyện ta cũng không phải hành vi thiển cận, càng không phải là không có trách nhiệm với con cháu chúng ta, mà phải nói là một con đường nhất định phải đi vì sự phát triển nhanh chóng của huyện Giang Ninh chúng ta. Vì thế mỏ Molybdenum là xu thế nhất định phải làm.

Mấy câu nói của Hứa Lập đã thể hiện tính tất nhiên của việc khai thác mỏ Molybdenum, đông đảo người đều gật đầu với bài phát biểu của hắn. Đặc biệt là Triệu Bảo Cương càng liên tục gật đầu ủng hộ.

- Về vấn đề phó trưởng phòng Chu lo lắng hoàn cảnh tự nhiên bị phá hủy đương nhiên cũng không thể bỏ qua. Ở các địa phương khác quả thật đã phát sinh hiện tượng công ty khai thác khoáng sản chỉ nói đến hiệu quả kinh tế, không để ý đến hoàn cảnh sinh thái, khiến hệ động thực vật hư hỏng, có nơi nghiêm trọng còn gây hiện tượng núi trắng, cả ngọn núi xanh biến thành núi trắng, thậm chí có nơi vì khai thác khoáng sản mà gây nở đất, động đất. Nhưng chúng ta không thể vì nguyên nhân này mà nhịn ăn, bởi vì sợ ô nhiễm môi trường mà ngăn lại con đường làm giàu. Tôi cho rằng việc khai thác khoáng sản và bảo vệ môi trường mặc dù tồn tại mâu thuẫn nhưng mâu thuẫn này cũng không phải không thể điều hòa.

- Chúng ta cần phải tích cực nghĩ biện pháp, dùng nhiều biện pháp, lớn mật thăm dò và sáng tạo, thiết thực chuyển biến chức năng khi tiến hành chỉ đạo, giám sát, quản lý, phục vụ…

- Ai khai thác, ai bảo vệ, ai phá hoại, ai thu lợi, ai quản lý? Chúng ta cần có cơ chế mới về bảo vệ hoàn cảnh sinh thái, làm cho mọi người ý thức được ai là người phá hư hoàn cảnh sinh thái khu vực mỏ, ai là người có trách nhiệm và nghĩa vụ quản lý nó, bảo vệ nó, đây là sự thống nhất giữa lợi ích và nghĩa vụ khi khai thác khoáng sản. Người có lợi ích không chỉ sẽ có trách nhiệm với mình, còn phải có trách nhiệm với công chúng, xã hội, không chỉ có trách nhiệm với một đời mình mà còn phải cân nhắc cho con cháu đời sau. Chỉ có như vậy mới đề phòng được việc phá hư hoàn cảnh, giúp cho địa chất khu vực khai thác hồi phục.

- Về vấn đề mà phó trưởng phòng Chu đề cập tới tư chất của công ty Huệ Tân, tôi cảm thấy điểm này không cần chúng ta cân nhắc. Dù sao nếu bọn họ thật sự không chứng minh được thủ tục liên quan đến khai thác khoáng sản thì các cơ quan chuyên môn trên tỉnh sẽ không phê duyệt đơn xin thành lập công ty của bọn họ, vậy đừng nói đến việc đầu tư khai thác mỏ Molybdenum ở huyện Giang Ninh chúng ta. Tôi cảm thấy chúng ta không nên túm chặt mấy vấn đề này không bỏ, mà chúng ta nên phải suy nghĩ làm thế nào sáng tạo trong phục vụ, thành lập cơ chế chính sách tiêu chuẩn cho sự phát triển của công ty. Ví dụ như nói tăng nhanh hiệu suất làm thủ tục, thu thuế hợp lý, hoàn thiện cơ sở vật chất, thực hiện tam thông gồm thông nước, thông điện, thông đường, lấy sự phục vụ tốt đẹp để hấp dẫn càng nhiều nhà đầu tư tới huyện Giang Ninh chúng ta.

- Hơn nữa nhằm vào lần thu hút đầu tư này tôi còn có một đề nghị bán toàn bộ khu mỏ Molybdenum. Bởi vì có mua thì mới có quyền suốt đời với khu mỏ, như vậy mới có thể tránh việc mù quáng khai thác khoáng sản trong thời gian ngắn, khai thác hết khoáng sản rồi rời đi, tránh khả năng không chú ý đến hoàn cảnh tự nhiên. Đồng thời cũng khiến nhà đầu tư thực hiện quản lý khoa học, nâng cao nội dung công nghệ trong khai thác, gia công, giảm việc tiêu hao khoáng sản, thực hiện được mục tiêu giảm giá thành, giảm tiêu hao, nâng cao chất lượng, sản lượng, hiệu suất. Việc này chắc chắn có tác dụng thúc đẩy việc bảo vệ hoàn cảnh tự nhiên của Giang Ninh chúng ta.

- Hay.

Hứa Lập vừa dứt câu, Đái Duy Bình lập tức khen hay, y cũng dẫn đầu vỗ tay. Hứa Lập nói đã trả lời rõ tất cả các vấn đề mà Chu Thông đưa ra.

Trưởng các phòng ban khác cũng sớm nhìn ra Triệu Bảo Cương và Dương Khoa có mâu thuẫn, chẳng qua một phần Hứa Lập nói có lý, về phần khác bọn họ còn phân biệt được ai là người đứng đầu huyện Giang Ninh vì thế đều tỏ vẻ ủng hộ Hứa Lập. Trong lúc nhất thời toàn hội trường vang vọng tiếng vỗ tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK