Mục lục
[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Quốc Khánh bắt lấy gậy gỗ rồi dùng sức chọc xuống vũng bùn trước mặt, cây gậy gỗ dài gần ba mét thụt dần đến cuối cùng chỉ còn cái đầu nhưng vẫn chưa chạm đáy. Triệu Quốc Khánh tiếp tục ném từng nhánh cây xuống bùn để xem có thể mượn lực di chuyển của bùn mà tạo thành chiếc cầu tạm không? Ai ngờ nhánh cây vừa ném xuống bùn không lâu, nó chưa đợi Triệu Quốc Khánh bước lên đã tự mình trầm xuống, cuối cùng chỉ toát ra vài bọt khí.

Hứa Lập thấy rất rõ ràng, hắn vội vàng kêu lên.

- Đội trưởng Triệu, mau quay lại, tuyệt đối không được đi tới. Dưới bùn lầy có dòng chảy ngầm như cát vậy, đừng nói là anh dù một con thuyền đi qua vào lúc này cũng phải chìm xuống.

Triệu Quốc Khánh cũng biết đường này không thông đành phải quay về bờ tìm đường khác.

Tiết lão nhị và người hắn mang đến đều rất muốn quay về nhà, ai cũng đi lên khuyên Triệu Quốc Khánh. Nhưng Triệu Quốc Khánh không chịu buông tha, ai khuyên cũng không đồng ý trở về.

Phác Chính Lâm nhìn một lúc rồi lẩm bẩm nói.

- Có cần nghiêm trọng như vậy không? Còn phải mạo hiểm tính mạng lên núi nữa chứ. Không phải là nhanh chậm hai ngày ư, chúng ta không lên được thì dù trên núi có hung thủ cũng không thể xuống được, chúng ta sao phải gấp.

Triệu Quốc Khánh hung hăng trừng mắt nhìn Phác Chính Lâm.

- Cậu nếu sợ thì mau cút về, đừng ở đây làm mất mặt tôi.

Phác Chính Lâm đỏ bừng mặt, trước mặt mười mấy người bị mắng như vậy, sau đó chuyện truyền khắp huyện thì hắn còn mặt mũi gặp ai. Y tức tối gào lên.

- Mày kêu gì mà kêu. Tao đi, mẹ kiếp, không phải chỉ làm đến cái chức phó đội trưởng sao, có gì hơn người chứ. Tao đéo thèm làm.

Nói xong hắn liền muốn quay người rời đi.

Triệu Quốc Khánh cũng có chút tức giận. Do vụ án từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn không có tiến triển nên tức, lúc này Phác Chính Lâm lại chọc vào hắn có khác gì đổ dầu vào nửa. Triệu Quốc Khánh tiến lên một bước túm Phác Chính Lâm lại. Hắn chỉ vào đối phương.

- Phác Chính Lâm, tôi biết chú cậu làm ở trên Cục công an thị xã nhưng cậu đừng tưởng rằng ỷ vào y là có thể muốn làm gì thì làm. Ở chỗ tôi đừng mong vậy. Tôi bây giờ có thể nói cậu đã bị đuổi khỏi đội cảnh sát hình sự.

- Đuổi tao? Tao muốn xem mày có bản lĩnh này hay không. Mày cho rằng mày là ai. Dù là trưởng phòng cũng không thể nói đuổi là đuổi , chứ đừng nói tên phó đội như mày.

- Tốt, tốt, tao nếu không đuổi được mày thì tao từ chức, chúng ta cứ chờ xem.

Triệu Quốc Khánh có tính nóng, hắn sao chịu được lời lẽ vừa rồi của Phác Chính Lâm.

Hứa Lập thấy hai người càng nói càng căng thẳng, hắn vội vàng đi lên giữ Triệu Quốc Khánh.

- Đội trưởng Triệu xin bớt giận. Anh làm gì vậy hả, mọi người là đồng nghiệp đâu cần làm thành thế này. Tiểu Phác nói không phải không có lý, nếu chúng ta không thể đi lên thì người trên núi đương nhiên không xuống được, chúng ta không vội.

Tên cảnh sát còn lại là Điền Lượng cũng đi tới kéo Phác Chính Lâm sang bên khuyên. Mấy người Tiết lão nhị cũng đi lên, mọi người mất khá nhiều nước bọt mới làm hai người kia bình tĩnh lại. Chẳng qua xem bộ dạng muốn Triệu Quốc Khánh về là không thể. Y có lẽ thà đêm nay ở trên núi cũng không chịu xuống. Mà Phác Chính Lâm lại hận không thể lập tức trở về, hắn không muốn ở lại trên núi dù là một phút đồng hồ nào cả.

Bọn họ hai người một người muốn đi, một người muốn ở lại, cuối cùng cũng không có biện pháp gì. Hứa Lập không thể làm gì khác hơn là tiến lên nói:

- Như thế này đi, Tiết lão nhị tìm một người cùng Tiểu Phác về, có người giúp đỡ lẫn nhau cũng an toàn hơn, chúng ta thì tiếp tục nghĩ biện pháp khác. Tiểu Phác, cậu sau khi về cũng thuận tiện báo cáo qua tình hình ở đây với lãnh đạo công an huyện và lãnh đạo xã chúng tôi, để bọn họ phái người tới sửa mấy cây cầu hỏng, nếu không thời gian kéo dài người trên núi sẽ gặp nguy hiểm.

Phác Chính Lâm ừ một tiếng coi như đồng ý, sau đó hắn đi theo một người dân cùng nhau trở về. Còn đám người Hứa Lập, Triệu Quốc Khánh ở tại chỗ tiếp tục nghĩ biện pháp.

Triệu Quốc Khánh đứng ở trước khe suối nhìn mãi nhưng không có biện pháp gì. Dù sao cũng là khoảng cách hơn chục mét, mọi người không ai có cánh sao có thể bay qua được. Hứa Lập cũng nhìn một lúc lâu, hắn vỗ vỗ Triệu Quốc Khánh.

- Đội trưởng Triệu, tôi sợ chỉ có một biện pháp qua khe suối này.

Triệu Quốc Khánh vừa nghe mừng rỡ, lập tức hỏi ngay.

- Biện pháp gì?

Hứa Lập đưa tay chỉ phía đối diện.

- Anh thấy cái cây kia chứ? Chúng ta nếu có thể tròng dây thừng vào cái cây đó thì sẽ có thể trèo dây sang bờ bên kia.

Triệu Quốc Khánh nhìn theo hướng tay của Hứa Lập, y cũng thấy khe suối bên kia có một cây to cách bờ chục mét, tổng cộng cách nơi này 20 mét, nếu có thể buộc được dây lên đó thì mình còn gì phải lo lắng, nhưng làm sao có thể buộc được.

- Hứa lão đệ, đừng nói đùa nữa, cái cây đó cách đây xa quá.

- Ai nói xa là không tròng vào được? Có muốn cá không?

Hứa Lập cười nói.

- Hả, cá, cậu nói cá gì cũng được, chỉ cần cậu có thể tròng dây vào được cho tôi, cậu có điều kiện gì tôi cũng đáp ứng.

Triệu Quốc Khánh thấy Hứa Lập có vài phần nắm chắc, y không khỏi vui vẻ.

- Được, vậy anh xem tôi.

Hứa Lập đến bây giờ đâu thể giấu tài, hắn chuẩn bị lấy bản lĩnh năm nào ra để vượt qua cửa ải khó khăn này. Hứa Lập bảo Tiết lão nhị đưa cho chiếc búa rồi buộc vào một đầu dây thừng, cũng may sợi dây khá dài, dài khoảng 50m nên mới cho Hứa Lập cơ hội thể hiện thân thủ.

Hứa Lập cầm dây đi tới đầu bờ, những người khác đã đi ra cách đó mười mét theo lời hắn. Hắn cũng nhiều năm không tập lại động tác khó khăn như thế này, hắn sợ làm người khác bị thương.

Trong mấy người kia có vài tên nhát gan như Vương lão tứ thậm chí còn lùi ra tận 30m.

Hứa Lập một mình đứng ở sát bờ vung vung chiếc búa, hắn cũng chỉnh lại dây thừng cuối cùng dùng hết sức vung búa trong tay ra nhằm thẳng cái cây kia. Chiếc búa mang theo dây thừng vẽ lên một vòng cung đẹp mắt lao nhanh về trước.

Trong tiếng kêu của mọi người, chiếc búa được ném ra sai mục tiêu khoảng 2m, cuối cùng chỉ chạm vào nhánh cây to như ngón tay cái. Hứa Lập dùng sức kéo kéo vài cái đã kéo đứt nhánh cây, chiếc búa và dây thừng được hắn thu về.

Mặc dù không thành công nhưng cũng làm cho Triệu Quốc Khánh ở bên sáng mắt lên, miệng há to. Tên Hứa Lập này rốt cuộc chủ tịch xã trợ lý hay là bộ đội đặc chủng vậy? Ngay cả động tác khó khăn như vậy cũng làm dễ dàng đến thế, nếu là mình có lẽ còn có thể miễn cưỡng ném búa tới đó nhưng chắc phải cách mục tiêu tầm năm sáu mét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK