Lý Thế Thạch suy nghĩ nói:
- Mấy năm trước có gặp mặt một lần, lúc đó hắn chỉ là một trợ lý chủ tịch xã, còn tôi lúc đó là thành viên cảnh vệ cho lãnh đạo. Việc này cũng 3, 4 năm rồi, có thể hắn không nhớ tôi.
Năm đó Hứa Lập mới đỗ công chức, khi là trợ lý chủ tịch xã đã hợp sức phá án một nhóm cướp. Khi đó phó giám đốc sở công an tỉnh tới Giang Ninh mở đại hội biểu dương, Lý Thế Thạch lúc đó là thành viên cảnh vệ cho lãnh đạo. Dù lúc đó nói về tình tiết vụ án không có nhắc tới Hứa Lập nhưng chuyện chân tướng lại không phải là bí mật, ngay là Lý Thế Thạch cũng nghe tới và ấn tượng với Hứa Lập. Chuyện này đã qua mấy năm rồi mà Hứa Lập giờ là phó bí thư thị ủy Tùng Giang, còn Lý Thế Thạch dù tuổi còn trẻ nhưng bản lãnh xuất sắc cho tới hôm nay cũng chỉ là phó tổ trưởng đội trọng án số 3 -- Tổng đội cảnh sát hình sự tỉnh.
- Được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, đi xử lý vụ án này đã rồi nói sau.
Tiếu Thiên Cường kéo Lý Thế Thạch chạy tới nhà Dương Lập Thanh.
Mọi người nhanh chóng tới nhà Dương Lập Thanh, Điền Lập Nghiệp và Hứa Lập khi vào sân thì thấy có hai cảnh sát cầm súng, bên trong có khoảng mười nghi phạm.
Hứa Lập thấy bên trong nhiều người như vậy cũng sửng sốt, mình đã tới nhà Dương Lập Thanh. Trong nhà hắn chỉ có hắn và vợ cùng hai người anh em vợ mà không thấy ai khác, sao chỉ trong chớp mắt lại xuất hiện nhiều người như vậy. Bình thường những người này làm gì? Trốn ở đâu?
Thấy Điền Lập Nghiệp và mọi người trở về, một người trong đám cảnh sát lớn tiếng nói:
- Báo cáo, tổ trưởng tổ công tác Trương Hạc xin chỉ thị các vị lãnh đạo.
Điền Lập Nghiệp gật đầu nói:
- Hành động thuận lợi chứ? Có người bị thương không? Hai đồng chí còn lại đâu?
Trương Hạc chính là Tổ trưởng tổ trọng án cảnh sát hình sự số 3, hắn cũng là quán quân trong cuộc thi bắn súng toàn bộ hệ thống công an tỉnh năm ngoái. Hai người Trương Hạc và Lý Thế Thạch đều có bản lĩnh, tổ trọng án số 3 nổi danh toàn hệ thống công an tỉnh về phá án giỏi. Vì vậy Tiếu Khắc mới cử tổ trọng án số 3 đến chấp hành nhiệm vụ lần này.
- Báo cáo, hành động lần này rất thuận lợi, nhưng nghi phạm trong nhà nhiều lại có tầng hầm, mà nhân viên chúng ta ít nên đã để Dương Lập Thanh chạy thoát. Nhưng phía chúng ta không có ai bị thương, hai đồng chí đang tiến hành lần lục soát nhà nghi phạm lần thứ hai đề phòng bỏ qua đầu mối gì đó.
- Ừ, tốt lắm, không có ai bị thương là tốt rồi. Nhiệm vụ lần này chúng ta không nắm được tình hình, vấn đề cũng không nắm rõ cũng không trách các cậu được.
Điền Lập Nghiệp chưa nói xong thì đã có người kêu lên:
- Trưởng ban Điền, bí thư Hứa là tôi, tôi là Tiễn Tiến hãy cứu tôi.
Người nói đang ngồi trên đất chính là Tiễn Tiến, tối hôm nay chính là cơn ác mộng mà từ khi chào đời cho tới nay Tiễn Tiến mới vượt qua. Khi từ nhà Lý Tài về, sau khi ứng phó với Dương Lập Thanh thì hắn trở lại phòng suy nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi. Nhưng đang ngủ say thì nghe thấy dưới lầu có tiếng súng lại có người không ngừng gọi:
- Không được nhúc nhích, không được nhúc nhích.
Mới đầu Tiễn Tiến còn tưởng mình đang gặp ác mộng nhưng hắn nhéo chân mình một cái đau thiếu chút nữa thì Tiễn Tiến kêu lên. Xem ra không phải nằm mơ, nhưng người bên ngoài là ai, sao có tiếng súng? Là cảnh sát? Mình cũng không nghe nói, chẳng lẽ là kẻ thù của Dương Lập Thanh tìm tới đây? Như vậy không phải là mình đang gặp nguy hiểm ư, dù thế nào cũng phải bảo toàn tính mạng là điều quan trọng nhất. Tiễn Tiến ngã xuống giường, thấy dưới gầm giường không có gì, dù thân hình Tiễn Tiến mập mạp nhưng hắn vẫn chui vào trong gầm giường, Vòng eo to bị ép nhỏ bằng 2/3 y mới thật vất vả chui vào.
Bên ngoài hỗn loạn giằng co 5 phút rồi lại im lặng, Tiễn Tiến tưởng không có việc gì lại bị ép dưới gầm giường không thở được liền muốn chui ra. Nhưng đi vào thì dễ mà đi ra thì khó, Tiễn Tiến dù cố gắng tới đâu cũng chỉ chui được tới thắt lưng còn lại là không chui ra được. Việc hô hấp ngày càng khó khăn khiến Tiễn Tiến bất chấp tình hình bên ngoài thế nào cũng không thể chết oan dưới gầm giường được, mới lớn tiếng kêu: Cứu mạng.
Mới kêu hai tiếng thì cửa phòng đã bị đá văng ra, có hai gã mặc quần áo đen đi vào không biết là cảnh sát hay là kẻ bắt cóc. Hai người không nói gì, một người nâng giường còn một người kéo Tiễn Tiến, cứu Tiễn Tiến ra ngoài. Sau đó hắn bị đưa ra ngoài bắt đưa hai tay ôm đầu ngồi xổm trên đất không cho nói.
Khi hắn nghe thấy tên Điền Lập Nghiệp và Hứa Lập, Tiễn Tiến mới biết cứu tinh đã tới liền kêu lên.
Nhưng Điền Lập Nghiệp nhìn Tiễn Tiến lạnh lùng nói:
- Người này cũng là nghi phạm phải giám sát thật tốt. Các cậu tiếp tục chấp hành nhiệm vụ chúng tôi đi vào trong nhà xem một chút.
Điền Lập Nghiệp nói xong dẫn Hứa Lập đi vào nhà Dương Lập Thanh.
Vừa vào cửa thì gặp hai người phụ trách lục soát trong nhà, Điền Lập Nghiệp hỏi:
- Thế nào, xong hết rồi chứ? Có phát hiện điều gì không?
- Ngoài việc phát hiện Dương Lập Thanh trốn ra ngoài bằng mật đạo thì không phát hiện thêm gì.
Hai đồng chí trả lời.
- Đi, dẫn tôi xuống xem mật thất.
Hứa Lập ở bên nói, hắn muốn biết mật thất dưới đất có ích lợi gì, nhà Dương Lập Thanh sao lại có nhiều người như vậy, thiếu chút nữa khiến hành động lần này không thành công. Có lần Dương Lập Thanh nhắc tới đĩa CD ghi hình mình và bọn chúng đánh bạc, không bắt được vào tay thì Hứa Lập không an tâm.
Tới cửa mật thất không chỉ có Hứa Lập mà Điền Lập Nghiệp cũng thấy giật mình. Một gian mật thất lớn với diện tích khoảng 50 mét vuông, gian nhỏ cũng có gần 20m vuông, bên trong đủ các loại máy đánh bạc, các bàn chơi, nơi này là một sòng bạc dưới đất.
Lúc này Trương Hạc cũng xuống tới, dẫn mọi người tới phòng giám sát, ở đây phát hiện rất nhiều đĩa CD ghi hình người đánh bạc khác nhau với thời gian khác nhau, người đánh bạc khác nhau. Sau khi thấy đĩa CD ghi tên Hứa Lập và Tiễn Tiến đánh bạc, Hứa Lập cầm đĩa CD ghi tên mình lên. Những người khác không nói gì, nếu đĩa CD này truyền ra ngoài thì dù lúc đó vì sao Hứa Lập tham gia đánh bạc cũng tạo thành ảnh hưởng không tốt, sẽ có hại chứ không có lợi với tương lai tiền đồ của Hứa Lập.
Hứa Lập lại lật xem mấy trăm đĩa CD thì phát hiện rất nhiều đĩa CD ghi hình viết rõ tên và chức vụ người chơi. Không chỉ có lãnh đạo Cát Sơn tham dự đánh bài mà có cả Tào Kiệt, hận nhất là còn có những người dân trong thôn như Lý Ngọc Giang, Lý Tài. Theo sổ sách ghi chép thì những người này tham dự đánh bài theo ngày với những khoản nợ ghi cùng, còn có cả nội dung cụ thể khi họ trả lại.