Mục lục
[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điền Lập Nghiệp thân là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, đã từng đi quân đội nên khi bước đi rất có khí thế của một tướng quân. Về phần Hứa Lập thì bề ngoài không có gì đáng gờm nhưng dưới chân không nhiễm chút bùn đất, không có một tiếng động nào cả. Tiếu Thiên Cường không khỏi vò đầu, hai người này chui ra từ đâu mà còn lợi hại hơn mình là con nhà cảnh sát được huấn luyện từ nhỏ nhỉ? Có cơ hội mình nhất định phải hỏi rõ.

Vì không đánh động đám người Dương Lập Thanh, đoàn người dừng lại cách nhà Dương Lập Thanh trăm mét ở ngay vị trí góc chết của các máy quay.

Hứa Lập nhỏ giọng nói:

- Xem ra bọn họ đã thành công tiến vào, hơn nữa vẫn chưa làm người bên trong phát hiện.

Điền Lập Nghiệp gật đầu nói.

- Trong này có hai là cảnh vệ của trưởng ban Tần, từ nhỏ được Tần gia huấn luyện, thân thủ rất giỏi. Bốn người còn lại đều do bí thư Tiếu Khắc tự mình phái tới nhất định là xuất sắc trong hệ thống công an nên có đối phó mấy tên côn đồ này cũng không khó khăn.

Tiếu Thiên Cường nói tiếp lời.

- Bốn cảnh sát kia tôi nhận ra hai, một trong đó là quán quân cuộc thi võ của hệ thống công an toàn tỉnh năm ngoái, một người đứng đầu về thi bắn súng, hai người còn lại chắc cũng không kém.

- Nếu là vậy chắc không xảy ra chuyện gì rồi, chỉ là chúng ta không rõ tình hình bên trong, không biết bọn họ có bao người, có vũ khí gì. Người của chúng ta tuy lợi hại nhưng nếu đối phương có nhiều người cũng khó tránh khỏi có cá lọt lưới. Địa hình thôn Ngũ Thụ khá phức tạp, ra khỏi thôn không đầy 1km là vào rừng rậm, nếu như nghi phạm chạy trốn vào rừng thì đừng nói là mấy người chúng ta mà đến cả một đội quân cũng không thể nào tìm ra được người. Cho nên tôi đề nghị chúng ta chia làm hai tổ phân biệt tiến hành giám sát ở hai bên, một khi phát hiện có người bỏ trốn thì cần lập tức gọi tổ khác tiến hành đuổi bắt, tranh thủ đánh một trận xong việc.

Điền Lập Nghiệp biết nếu chia làm hai tổ như Hứa Lập nói thì đó là do Hứa Lập sợ mình gặp nguy hiểm. Mình là phó Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy nếu bị mấy tên côn đồ làm bị thương nói ra cũng làm người ta buồn cười. Điền Lập Nghiệp gật đầu nói.

- Được rồi, tôi và Tiểu Tiếu một tổ đi ra hướng nam, cậu ở hướng bắc, cẩn thận một chút đó.

Tiếu Thiên Cường nghe xong còn muốn nói chuyện nhưng lại thầm nghĩ Hứa Lập mặc dù không lộ ra bản lĩnh thật nhưng biểu hiện vừa nãy không kém gì mình, Hứa Lập nhất định đảm bảo được an toàn của mình. Lại nói có thể đi theo Điền Lập Nghiệp, nếu kéo gần quan hệ với Điền Lập Nghiệp thì cũng sẽ có không ít chỗ tốt. Cho nên Tiếu Thiên Cường nuốt lời định nói xuống.

Hứa Lập cười nói:

- Xin lãnh đạo cứ yên tâm, các vị cũng cẩn thận một chút đó. Tiếu ca, anh lo tốt cho lãnh đạo đó. Nếu bọn họ ra nhiều người thì đừng ra mặt, an toàn thứ nhất.

Tiếu Thiên Cường cầm chặt tay kêu lên.

- Yên tâm, có tôi ở đây cam đoan không có tên nào thoát thân.

Ba người chia nhau làm việc, Hứa Lập đi vòng qua tới phía bắc biệt thự. Hắn đứng ẩn sau một gốc cây cách căn nhà hơn 200m lẳng lặng quan sát động tĩnh bên kia.

Biệt thự vẫn yên tĩnh như thường ngày, nó như vẫn bình yên vô sự như bình thường. Nhưng đột nhiên từ bên trong vang lên tiếng súng. Hứa Lập chỉ nghe tiếng súng là đoán được người nổ súng là một trong mấy cảnh sát bởi vì chỉ súng lục của cảnh sát mới có âm thanh này.

Sau đó cả biệt thự lập tức sôi trào, tiếng người kêu gào vang lên. Hứa Lập cũng chỉ có thể từ xa xa thấy người ở trong biệt thự chứ không biết tình hình bên trong là như thế nào. Nhưng Hứa Lập tin sáu đồng chí lẻn vào biệt thự hoàn toàn có thể ứng phó mọi tình huống có thể xảy ra vì thế hắn không vội vàng lao vào.

Qủa nhiên không đầy 10 phút sau biệt thự lại yên tĩnh trở lại xem ra bọn họ đã khống chế được tình hình bên trong. Hơn nữa Điền Lập Nghiệp và Tiếu Thiên Cường ở phía nam cũng không truyền tới tin tức gì xem ra hành động lần này đã thành công.

Ngay khi Hứa Lập yên tâm định đi ra ngoài tới phía trước biệt thự tập hợp với mọi người thì đột nhiên thấy có gì đó động ở bức tường biệt thự. Hứa Lập vội vàng ngừng chân ngồi xổm xuống để cả người mình ẩn sau cội cây.

Chỉ thấy một khoảng tường bị đẩy ra, đây là một cánh cửa được ngụy trang thành bức tường, một người cẩn thận từ trong chui ra. Thấy xung quanh không có động tĩnh y mới chạy ra. Hứa Lập thông qua ánh sao thấy rõ người này là Dương Lập Thanh hơn nữa trong tay còn cầm khẩu súng săn.

Hứa Lập hoảng hốt, xem ra Dương Lập Thanh phát hiện tình hình không tốt nên trốn vào hầm mới tránh được cảnh sát bắt. Nhưng người tính không bằng trời tính y lại chạy tới trước mặt mình. Chẳng qua Dương Lập Thanh cầm theo súng săn, Hứa Lập tuy có võ nhưng không tới mức không sợ súng đạn. Nếu bị bắn trúng nhất định sẽ bị thương, mà loại súng săn tự tạo này không biết trong có đạn gì, nếu là đạn trùm bắn ra thì ai thoát nổi chứ?

Dương Lập Thanh mặc dù đã thấy rõ bốn phía không có ai nhưng vẫn cẩn thận cầm súng đi về phía núi. Hứa Lập sốt ruột, nếu để Dương Lập Thanh vào núi mà muốn bắt lại sẽ rất khó khăn. Lần này kinh động hai vị thường vụ tỉnh ủy ủng hộ sẽ không thu được kết quả như mong muốn. Hứa Lập đương nhiên không cam lòng để Dương Lập Thanh bỏ trốn.

Cũng may Dương Lập Thanh sợ có người đuổi theo nên đi rất chậm, gần như đi vài bước là quay lại xem có người không khiến Hứa Lập có thời gian suy nghĩ.

Thấy Dương Lập Thanh đã đến cách mình không đầy 20m, hơn nữa cũng sẽ lập tức vào một con đường đi lên núi, Hứa Lập cắn răng thuận tay nhặt một hòn đá rồi cầm lấy ném thẳng vào đầu Dương Lập Thanh. Thực ra Hứa Lập cũng không muốn làm Dương Lập Thanh bị thương, hắn chỉ muốn Dương Lập Thanh bắn trả là có tiếng súng vang lên, người khác sẽ chạy tới. Hơn nữa chỉ cần có tiếng súng vang lên là mình sẽ đoán được đó là loại đạn gì, là bắn từng viên hay đạn trùm, mình cũng có biện pháp ứng phó.

Hòn đá to bằng nắm tay bay về phía đầu Dương Lập Thanh, Dương Lập Thanh như chim sợ cành cong giống như thấy được phía sau có gì đó liền quay đầu lại thì thấy một bóng đen bay vào mình. Nhưng lúc này nó đã quá gần, Dương Lập Thanh chỉ kịp nhảy sang bên khiến hòn đá bay lướt qua vai hắn. Mặc dù không làm bị thương nhưng vẫn khiến Dương Lập Thanh đổ mhla. Hòn đá to như vậy nhất định không thể tự bay ra được.

- Ai đó, là ai?

Dương Lập Thanh cầm súng nhắm vào cây Hứa Lập ẩn phía sau.

- Đi ra nếu không tao nổ súng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK