Mục lục
[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bố mẹ Tề Lộ Oánh nghe nói Hạng Long tốt nghiệp đại học Bắc Kinh hơn nữa còn làm cảnh sát hình sự ở Sở công an Bắc Kinh, bọn họ sao không vui mừng được, vui tới độ thiếu chút nữa là ép Hạng Long, Tề Lộ Oánh đi đăng ký kết hôn ngay. Chẳng qua hai vợ chồng già cũng không yên tâm, khi Hạng Long quay về Bắc Kinh, bọn họ cũng đi theo tới gặp bố mẹ Hạng Long và bàn chuyện hôn nhân cho hai đứa, mấy tháng nữa Hạng Long và Tề Lộ Oánh sẽ tổ chức hôn lễ giúp người nhà được yên lòng.

- Tôi đang ở phân cục Thiên An Môn, tỉnh tôi có vài người lên Bắc Kinh kiện và bị bắt, phân cục chuẩn bị báo cáo lên trên. Ông hỏi giúp tôi xem có thể chìm vụ này không, chúng tôi sẽ dẫn người về nghiêm túc xử lý.

- Tôi còn tưởng chuyện lớn gì nữa chứ việc này quá đơn giản. Phân cục trưởng – Giải Nguyên vốn là cấp dưới của bố tôi, tôi quen từ nhỏ. Tôi gọi y nói một câu là xong ngay.

Có Hạng Long cam đoan, Hứa Lập cũng không gấp. Hắn vào xe hút hết điếu thuốc Hạng Long đã gọi lại.

- Túc tử, tôi đã nói với phân cục trưởng Giải Nguyên rồi, ông cứ tìm tới nhân viên của phân cục dẫn người đi là được. Bây giờ ông đã tới văn phòng Bắc Kinh thì về sau cũng còn có việc qua lại với phân cục bọn họ, nếu không ông lên tầng ba của trụ sở phân cục gặp mặt Giải Nguyên, nói chuyện với y thì sau này có chuyện cứ trực tiếp tìm y là được, cam đoan không có vấn đề gì.

- Vậy cũng được, tôi lên gặp vị phân cục trưởng Giải kia. Hay là trưa ông cũng tới chỗ tôi, chúng ta cùng ăn cơm.

Hứa Lập biết Hạng Long vì tốt cho mình hơn nữa việc này cũng cần thiết. Việc xử lý các nhân viên tỉnh lên Bắc Kinh kiện đều do phòng hành chính phụ trách, nghiêm trọng một điểm cũng là do Anh Phàm phụ trách nhưng bây giờ xem ra không thể trông cậy vào những người này được. Có việc bọn họ không đâm sau lưng còn đỡ, nếu làm bạn được với phân cục trưởng Giải thì sau này cũng tiện không ít.

- Trưa sợ là không được, bên tôi còn có một vụ án cần xử lý, hay là tối đi. Tôi nghe nói đồ ăn của khách sạn Cát Lâm các ông khá đặc sắc, nếu không tối tới khách sạn Cát Lâm đi, tôi cũng hẹn ít bạn ở hệ thống công an, sau này có việc ông cũng dễ nói chuyện.

- Được, vậy tối đi, lúc đó đừng quên mang bạn gái nữa đó. Tôi lần này lên Bắc Kinh còn chưa tâm sự được với cô ấy, chờ hai người kết hôn chỉ sợ càng không có cơ hội.

- Cút, dù không kết hôn cũng không có cơ hội của ông. Ông nếu dám có ý đồ gì với bạn gái tôi cẩn thận tôi tới Cát Lâm tìm em dâu tới xử lý ông đó.

Hạng Long cười mắng.

- Coi như ông lợi hại, tôi lên tầng ba rồi, ông làm việc đi, tối gặp lại.

Hứa Lập dập máy đi tới gõ cửa phòng làm việc phân cục trưởng Giải.

Phân cục trưởng Giải rất nhiệt tình tiếp Hứa Lập. Dù sao cũng là người do Hạng Long giới thiệu. Mà tên Hứa Lập này mới 26, 27 đã là chủ nhiệm văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm tại Bắc Kinh, là quan chức cấp giám đốc sở, chức vụ còn lớn hơn cả mình thì Giải Nguyên đâu dám chậm trễ.

- Cậu là chủ nhiệm Hứa? Vừa nãy nghe Hạng Long nói cậu là bạn học của y, tôi còn có chút buồn bực. Hạng Long chưa đến 30 thì sao lại có bạn học làm chủ nhiệm văn phòng đại diện tỉnh Cát Lâm tại Bắc Kinh cơ chứ? Không ngờ lại là người trẻ tuổi tài cao.

- Phân cục trưởng Giải khách khí quá. Ngài và Hạng thúc là chiến hữu, đồng nghiệp, tôi và Hạng Long lại là bạn học, huynh đệ với nhau thì có việc cũng chỉ có thể làm phiền ngài.

Hạng Long tuy đã nói Giải Nguyên này là cấp dưới cũ của bố y nhưng hôm nay không có người Hạng gia tại đây, Hứa Lập đâu thể nói như vậy, nói thế chẳng phải làm người ta mất mặt ư? Hứa Lập ngược lại thoáng cái đẩy Giải Nguyên lên ngang cấp với bố Hạng Long thì sao Giải Nguyên có thể không vui được.

- Chúng ta không phải người ngoài, có chuyện gì cứ nói không phiền phức gì cả đâu. Sau này có việc cậu cứ tới đây, có thể giúp tôi cam đoan sẽ không nói một câu.

Giải Nguyên cũng là người thẳng tính, y lại được Hứa Lập đẩy cao như vậy lập tức vỗ ngực nhận làm bạn với Hứa Lập. Trên thực tế Giải Nguyên cũng không ngu, nếu không bởi vì có Hạng Long mở miệng, hắn sao thoáng cái nhận lời giúp Hứa Lập được. Phải biết bố Hạng Long chỉ trong mấy năm qua đã lên tới chức phó giám đốc Sở công an Bắc Kinh, hơn nữa xu thế phát triển còn khá tốt, còn có thể lên nữa. Giải Nguyên đâu dám đắc tội với Hạng gia vào lúc này.

- Cảm ơn phân cục trưởng Giải, tôi xin mang người về trước, tối tôi mời cơm ở khách sạn Cát Lâm, đến lúc đó tôi sẽ cảm ơn ngài vài chén. Hạng Long cũng sẽ tới, hy vọng ngài nhận lời.

Hứa Lập đang lo tên nhân viên cảnh sát bên dưới sẽ bao việc người tỉnh Cát Lâm lên Bắc Kinh rải truyền đơn lên cấp trên, như vậy hắn sẽ khó xử lý hơn. Vì thế hắn đành phải xin phép mời Giải Nguyên tối nói chuyện nhiều hơn.

- Không cần khách khí, cậu cứ đi làm việc đi.

Giải Nguyên ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Mình và bố Hạng Long tuy cùng công tác với nhau nhưng đó là chuyện 10 năm trước. Mặc dù sau khi Hạng Dương lên làm phó giám đốc sở thì mình cũng đến Hạng gia vài lần nhưng lại không có quan hệ sâu sắc gì. Lần này nếu có thể thông qua Hạng Long mà một lần nữa dựa được vào Hạng Long thì sẽ rất có lợi cho mình, vì thế bữa tiệc tối nay mình nhất định phải tới.

Hứa Lập ra khỏi văn phòng Giải Nguyên và đi xuống chỗ xử lý vụ việc tại tầng dưới. Lần này không đợi Hứa Lập mở miệng, đồng chí cảnh sát kia đã đứng lên nói:

- Ngài là chủ nhiệm Hứa phải không? Phân cục trưởng Giải đã nói với tôi, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, ngài có thể mang người đi.

Hứa Lập gật đầu nói:

- Không biết cậu tên là gì?

Đối với nhân viên bên dưới Hứa Lập không mấy khi gây khó dễ. Tuy có quan hệ với Giải Nguyên nhưng nếu không quan hệ tốt với nhân viên chức năng bên dưới thì lần sau bọn họ bắt người sẽ không báo cáo với Giải Nguyên, không cho mình thời gian giảm xóc mà trực tiếp báo cáo lên cấp trên, đến lúc đó mình có nói gì cũng muộn.

- Tôi họ Lý, ngài cứ gọi tôi Tiểu Lý là được.

Lý Cương vừa nãy nhận được điện của Giải Nguyên, bảo y giao người cho Hứa Lập, cũng bảo y nói chuyện khách khí với Hứa Lập. Ý của Giải Nguyên là Hứa Lập này có lai lịch không hỏ, không nên đắc tội vì thế Lý Cương đương nhiên sẽ không dám lên mặt với Hứa Lập.

- Ồ, Tiểu Lý, lần này người Cát Lâm chúng tôi có mấy người lên Bắc Kinh kiện? Bọn họ thật sự định rải truyền đơn ở quảng trường Thiên An Môn ư? Nếu quả thật như vậy sau khi về công tác sẽ nghiêm túc xử lý, đây là vấn đề liên quan tới bộ mặt quốc gia.

Hứa Lập còn chưa gặp người lên Bắc Kinh kiện vì thế cũng không biết Hồ Gia Thần nói thật hay giả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK