Mục lục
[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi mọi người ra khỏi văn phòng Dương Học Nghĩa, Sử Lâm nói:

- Hai vị đi trước, tôi đi vệ sinh.

Vào phòng vệ sinh Sử Lâm lấy máy gọi cho Trịnh Quân Ba.

Trịnh Quân Ba thấy Sử Lâm gọi tới, y còn rất đắc ý nói:

- Đại ca, anh có phải lập tức sẽ về Vọng Giang?

Sử Lâm hận nghiến răng nghiến lợi, y tức giận nói:

- Không sai, tôi về Vọng Giang nhưng là cùng tân cục trưởng Cục công an Vọng Giang – Triệu Quốc Khánh về Vọng Giang.

- Vọng Giang? Hắn không phải gặp tai nạn giao thông ư? Sao còn có thể tới Vọng Giang? Chẳng lẽ hắn bị thương không nặng. Không thể nào? Người của em tận mắt thấy hai tên cảnh sát trong xe người đầy máu, hôn mê bất tỉnh thì sao còn có thể lên Tùng Giang được?

Trịnh Quân Ba vội vàng la lên. Phải biết rằng mình và Sử Lâm buộc chung vào một dây, dù là ai xảy ra chuyện thì kẻ còn lại cũng không trốn được.

- Tai nạn giao thông? Triệu Quốc Khánh kia còn tới Cục công an Tùng Giang sớm hơn tôi, hắn căn bản không gặp tai nạn giao thông gì cả. Đàn em của cậu làm việc không thể tin được. Chút việc nhỏ này cũng không làm xong, một khi Triệu Quốc Khánh tới Vọng Giang nhận chức thì cậu cứ chờ bị bắt đi.

- Vậy nên làm thế nào giờ? Nếu không em lập tức bố trí người khiến Triệu Quốc Khánh gặp tai nạn trên đường tới Vọng Giang?

- Được rồi, lát nữa tôi và Triệu Quốc Khánh còn có chính ủy Cục công an thị xã Tùng Giang ngồi một xe về Vọng Giang. Cậu muốn lấy mạng tôi ư? Lại nói cậu gây tai nạn giao thông ở Giang Ninh thì chuyện xảy ra ở đó không có quan hệ gì với chúng ta, bọn họ muốn điều tra cũng khó tra tới đầu chúng ta. Nhưng nếu xảy ra tai nạn giao thông ở Vọng Giang thì với danh tiến của Vọng Giang chúng ta hiện nay sợ là tỉnh sẽ trực tiếp phái tổ điều tra xuống, như vậy càng phiền phức hơn.

- Vậy cứ để tên Triệu Quốc Khánh dễ dàng tới nhận chức sao? Cứ chờ hắn tới điều tra chúng ta ư?

Trịnh Quân Ba vẫn có chút không cam lòng.

Sử Lâm trầm ngâm một chút nói:

- Không có gì, vừa nãy tôi nghe Dương Học Nghĩa nói là cục trưởng Cục công an Tùng Giang – Trương Quý Tường lên Bắc Kinh họp hội nghị về bệnh Sars, bệnh Sars bây giờ càng lúc càng nghiêm trọng. Chờ Trương Quý Tường về Tùng Giang thì mọi người chắc bận về việc chống bệnh Sars, trong lúc nhất thời không có thời gian điều tra chúng ta. Chúng ta có thể lợi dụng thời gian này bố trí một chút.

- Vâng, có thể cho chúng ta một thời gian để xóa dấu vết là tốt rồi.

Trịnh Quân Ba âm thầm cao hứng, chỉ cần mình có thời gian sang tay tất cả tài sản tới lúc đó còn ai để ý Sử Lâm gặp chuyện gì?

- Chẳng qua trong thời gian này cậu phải đặc biệt cẩn thận, phải quản tốt đám đàn em của mình, đừng gây chuyện nữa. Triệu Quốc Khánh này mới tới kiểu gì cũng kiếm chuyện tạo uy tín, cậu đừng có tự đưa mình vào miệng đối phương.

- Đại ca yên tâm, em biết chừng mực mà. Em cam đoan sau khi Triệu Quốc Khánh tới thì tình hình an ninh trật tự của Vọng Giang sẽ có chuyển biến tốt đẹp, quyết không cho hắn cơ hội làm khó dễ chúng ta.

Trịnh Quân Ba bây giờ đang cần tiền nhất còn các việc khác chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ cần tiền vào tay là hắn bỏ chạy ngay, quyết không lưu luyến gì đất Vọng Giang.

- Vậy là được, tôi không nói nữa, cứ như vậy đi, có cơ hội chúng ta gặp mặt nói chuyện.

Sử Lâm dập máy ra ngoài phòng ăn tìm Dương Học Nghĩa và Triệu Quốc Khánh.

Mà ngay khi Sử Lâm đang gọi điện cho Trịnh Quân Ba, Dương Học Nghĩa cũng tiến hành nói chuyện qua về tình hình ở Vọng Giang với Triệu Quốc Khánh. Từ vẻ mặt như gặp quỷ của Sử Lâm khi thấy Triệu Quốc Khánh; hai người có thể khẳng định xe cảnh sát mà Triệu Quốc Khánh đi gặp tai nạn giao thông có liên quan tới Sử Lâm.

Dương Học Nghĩa thở dài nói:

- Quốc Khánh, cậu lần này đến Vọng Giang nhất định phải cẩn thận. Những người kia đã trở nên điên cuồng, thà mạo hiểm mưu sát cũng muốn ngăn cậu tới Vọng Giang nhận chức. Qua đó cũng có thể thấy tình hình Vọng Giang nghiêm trọng tới như thế nào.

Triệu Quốc Khánh lại cười nói:

- Sếp Dương, tôi từ lúc mặc lên người bộ cảnh phục này đã biết cả đời sẽ sống chung với nguy hiểm. Chẳng qua hơn chục năm trong ngành có loại tội phạm nào tôi chưa gặp, không có gì phải sợ. hơn nữa tôi tới Vọng Giang còn có thị trưởng Hứa chiếu cố, không có vấn đề gì đâu.

Dương Học Nghĩa nghe Triệu Quốc Khánh nhắc tới Hứa Lập, y cười nói:

- Hứa Lập này ở Vọng Giang bây giờ có biệt danh là Thị trưởng ba tốt. Nghĩ ăn đó khi các cậu mới từ xã Nhị Đạo đi ra thì trên người đầy sát khí. Nhưng bây giờ Hứa Lập kia lại bị coi là kẻ dễ ức hiếp. Hứa Lập này đúng là diễn viên tốt, chờ lúc Hứa Lập lộ ra móng vuốt sắc bén thì không biết bao người sợ đến vỡ mật. Có Hứa Lập ở Vọng Giang thì tôi cũng yên tâm không ít.

- Đúng vậy, Hứa Lập này nhỏ hơn tôi chục tuổi mà đã sớm trưởng thành. Năm đó Hứa Lập mới tốt nghiệp đại học đã giúp chúng tôi phá vụ án lớn, càng làm cho mọi người giật mình là hắn đối mặt với vinh dự lại không tranh, không cướp. Tôi không thể nhìn thấu Hứa Lập này.

- Cậu đó, mặc dù có kinh nghiệm phá án, thành tích công tác cũng khá xuất sắc nhưng cậu lại xa không bằng vị Hứa lão đệ kia của mình, nhất là trong quan trường càng không bằng. Đúng là vì năm đó Hứa Lập lui một bước thì sau này mới có thể không ngừng tiến bộ. Chỉ mấy năm ngắn ngủi mà Hứa Lập đã thành lãnh đạo trực tiếp của cậu, cậu nếu so sánh với người ta thì cậu là kẻ ngây ngô trong chính trường.

Dương Học Nghĩa kỳ thật cũng rất ưa thích Triệu Quốc Khánh nếu không cũng không nói như vậy với Triệu Quốc Khánh. Chẳng qua Triệu Quốc Khánh sau này muốn tiếp tục tiến bộ thì với vị trí hiện nay mà chỉ dựa vào chịu khó, chịu khổ công tác là không đủ, ít nhất phải có thủ đoạn chính trị mới được.

- Làm kẻ ngây ngô chính trị cũng được. Mạng này của tôi không biết đã được cứu mấy lần, đã suýt mất mấy lần thì còn suy nghĩ nhiều làm gì. Có sếp Dương giúp đỡ, còn có Hứa lão đệ giúp, tôi có thể làm tốt công việc của mình.

Dương Học Nghĩa lắc đầu không nói nữa. Triệu Quốc Khánh này nếu không phải là người có tính cách thẳng thắn thì mình hay Trương Quý Tường cũng không coi trọng. Nhưng đúng là vì tính thẳng này cũng là nguyên nhân khiến Triệu Quốc Khánh rất khó có tiến bộ nữa. Có thể nói đây là nguyên nhân cả thành và thành.

- Đúng rồi sếp Dương, tôi lần này tới Vọng Giang sợ là không có thời gian quay về Giang Ninh nữa, vậy hai đồng chí cảnh sát bị thương kia ngài nên chiếu cố giúp tôi. Dù sao bọn họ vì tôi mà xảy ra chuyện. Nếu bọn họ thật sự có chuyện thì tôi sẽ áy náy cả đời.

Dương Học Nghĩa gật đầu vỗ vai Triệu Quốc Khánh.

- Cậu yên tâm, bọn họ cũng không phải vì riêng cậu mà là vì sự nghiệp của hệ thống công an chúng ta. Bọn họ là anh hùng đóng góp cho sự bình yên của quần chúng nhân dân toàn thị xã Tùng Giang. Chúng tôi nhất định sẽ chiếu cố tốt bọn họ.

Lúc này Sử Lâm đã đi tới, Triệu Quốc Khánh và Dương Học Nghĩa dừng cuộc trao đổi lại. Mọi người ăn trưa xong rồi lên xe chạy tới Vọng Giang.

Ba người tới Vọng Giang đã là hơn 2h chiều. Trong phòng hội nghị ở trụ sở thị ủy Vọng Giang, bí thư thị ủy Lưu Hồng Đào, thị trưởng Hứa Lập đã sớm chờ ở đây. Chỉ trong thời gian ngắn mà Vọng Giang đã thay đổi hai thường vụ thị ủy khiến không ít người giật mình, mọi người đều rất chú ý xem chuyện tiếp theo sẽ là như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK