Mục lục
[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Hoài Viễn phảng phất nhìn ra nghi ngờ của Văn Thiên, y cười nói:

- Bí thư Văn, hôm nay tôi tới đây chính là muốn xin lỗi. Thời gian trước tôi đã gây không ít phiền phức cho bí thư Văn vì việc ở huyện Giang Ninh.

Văn Thiên cắt ngang lời của Phương Hoài Viễn.

- Chủ nhiệm Phương nói gì vậy, mọi người cũng là vì công việc mà, đâu có gì là phiền phức cơ chứ?

Văn Thiên nghe xong Phương Hoài Viễn nói mới đầu còn ngờ ngợ, lẽ ra mình mặc dù là bí thư thị ủy thị xã Tùng Giang nhưng Phương Hoài Viễn cũng là phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, đây cũng là người ngang cấp với mình, đối phương sao phải xin lỗi mình. Nhưng nhìn vẻ mặt của Phương Hoài Viễn, Văn Thiên dám khẳng định Phương Hoài Viễn này không nói dối, cũng không phải là nói ngược. Phương Hoài Viễn này hôm nay thật sự có lòng thành tới xin lỗi mình.

Phương Hoài Viễn thấy Văn Thiên rộng lượng như vậy, đối phương không để chuyện mình làm ở trong lòng, Phương Hoài Viễn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua mình lần này một là tới xin lỗi Văn Thiên, một cũng là có việc khác cần nói chuyện với Văn Thiên.

- Bí thư Văn, cảm ơn sự rộng lượng của anh nhưng chuyện lần này đúng là do chúng tôi lỗ mãng. Đồng chí phụ trách điều tra vụ án này do áp dụng thủ đoạn phi pháp trong quá trình điều tra, Ủy ban kỷ luật tỉnh đã nghiêm túc xử lý, đã ra quyết định kỷ luật Đảng cùng với miễn đi chức vụ hành chính của anh ta.

Văn Thiên không nghĩ tới chuyện lại có kết quả nhanh như vậy, xem ra bí thư tỉnh ủy đúng là rất chú tâm vì thế gây áp lực không nhỏ cho Ủy ban kỷ luật tỉnh. Mặc dù lúc này Văn Thiên cũng biết trách nhiệm chủ yếu đáng lẽ lãnh đạo do Phương Hoài Viễn nhưng Phương Hoài Viễn thân là phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, cũng có chỗ dựa nên việc nhỏ như thế này căn bản không thể ảnh hưởng tới địa vị của Phương Hoài Viễn. Phương Hoài Viễn này có thể tự mình tới Tùng Giang xin lỗi mình đã là quá nể mặt mình. Về phần con dê thế tội – Lô Trường Quân càng không cần phải nói. Chuyện lần này bởi vì một phó chủ tịch xã nho nhỏ mà khiến một cán bộ cấp sở ngã ngựa, đừng nói là ở trong tỉnh mà ngay cả trong nước cũng là lần đầu tiên xuất hiện.

- Chuyện nếu đã qua đi thì cho nó trôi vào quá khứ vậy. Chúng ta cũng đều là vì công việc mà, không có đúng hay sai gì cả. Sau này chúng ta cũng cần thường xuyên liên lạc, giao tiếp để tránh xảy ra hiểu lầm như lần này.

- Bí thư Văn quả thật là người nhìn xa trông rộng, tiểu đệ sau này nhất định sẽ thường xuyên liên lạc với bí thư Văn, tham khảo trong công việc, hy vọng bí thư Văn tới lúc đó không thấy phiền vì tiểu đệ hay hỏi.

- Đâu có, đâu có, chủ nhiệm nếu có thể thường xuyên tới Tùng Giang chúng tôi làm khách, chúng tôi đương nhiên hoan nghênh.

Văn Thiên cười nói.

- Bí thư Văn, mặc dù chuyện lần này Ủy ban kỷ luật tỉnh chúng tôi lỗ mãng nhưng mấy đơn tố giác mà chúng tôi nhận được đều là gửi từ thị xã Tùng Giang đi, không biết bí thư Văn đối với việc này ..

Phương Hoài Viễn nói một nửa rồi dừng, y nhìn Văn Thiên.

Văn Thiên đương nhiên hiểu rõ ý của Phương Hoài Viễn, đây là y muốn đưa chỗ tốt kéo gần khoảng cách với mình. Nếu mình không định truy cứu thì chuyện sẽ dừng ở đây, sau này sẽ không có người nhắc tới nữa. Nếu mình muốn truy cứu thì chỉ cần một câu là Phương Hoài Viễn sẽ làm hết sức.

Đối với loại người chỉ biết hại người, vu oán cho người trong sạch, đặc biệt còn trực tiếp chỉ thẳng vào người của mình, Văn Thiên đương nhiên không muốn bỏ qua. Cho dù Phương Hoài Viễn không tới, Văn Thiên cũng đã chuẩn bị tra xét kỹ càng. Đối với kẻ địch của mình thì phải để cho đối phương lộ ra trước ánh sáng sẽ tốt hơn là để y trốn trong tối, ai biết lần sau lúc nào đối phương lại nhảy ra cắn mình.

- Đối với loại người không biết làm việc, chỉ thích gây chuyện thì chúng tôi không thể bỏ qua.

Văn Thiên tức giận nói.

Phương Hoài Viễn thấy Văn Thiên tỏ thái độ, y nói.

- Không sai, đúng là vì có những người luôn ngồi bên gây chuyện thì mới có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng đến vậy, đúng là không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng.

Văn Thiên nghe Phương Hoài Viễn dĩ nhiên đổ trách nhiệm cho người gửi đơn tố giác, Văn Thiên cười thầm trong lòng. Nếu không phải Phương Hoài Viễn này muốn nhằm vào mình thì đâu cần phải làm ầm lên như vậy?

Chẳng qua ngoài mặt Văn Thiên lại tỏ vẻ buồn phiền.

- Chỉ là không biết chủ nhiệm Phương có đầu mối cụ thể gì không? Nếu không loại chuyện này có khác gì mò kim đáy biển.

- Tạm thời còn không có đầu mối gì nhưng mọi việc chỉ sợ hai chữ chăm chú, chỉ cần muốn điều tra cuối cùng cũng sẽ tìm được một chút đầu mối. Bí thư Văn ở Tùng Giang chắc là cũng nghe được chút tin gì đó, nếu có thể bí thư Văn không ngại chỉ phương hướng cho tiểu đệ, miễn phát sinh hiểu lầm gì.

Văn Thiên nhíu mày. Y lấy tay gõ gõ mặt bàn suy nghĩ xem mình có nên thật sự cung cấp một phương hướng cho Phương Hoài Viễn không. Nếu cứ tùy ý để Phương Hoài Viễn điều tra thì ai biết có thể bắt nhầm người nhà hay không?

Phải biết rằng có quá ít cán bộ không mắc sai lầm gì như Hứa Lập, người có thể bị thẩm vấn liên tục hơn 40 tiếng mà vẫn có thể kiên trì không nói một câu càng không có người thứ hai. Tối thiểu Văn Thiên tự nhận mình không thể không có chút tỳ vết nào như Hứa Lập, ngày lễ ngày tết mình cũng nhận quà của cấp dưới, hoặc là cũng tặng quà cho lãnh đạo tỉnh cũng là điều rất bình thường, nếu không thì lấy gì mà tạo tình cảm. Chẳng lẽ tình cảm chỉ dựa vào mấy câu nói xuông là có được? Tất cả công việc đều dựa vào bản lĩnh của mình mà làm ra được ư? Anh có thể làm được nhưng cũng cần lãnh đạo để mắt tới. Nếu là người khác bị Phương Hoài Viễn bắt lại căn bản không thể nào chịu được việc thẩm vấn mấy chục tiếng liên tục, tới lúc đó lại khai ra một số chuyện không nên nói thì có khác gì là giúp Phương Hoài Viễn không?

Nhưng nếu mình nói thật ra thì đây có phải thành nhược điểm để Phương Hoài Viễn nhằm vào mình không? Mặc dù lần này Phương Hoài Viễn tự đến xin lỗi mình nhưng ai biết đoạn lời nói sau của Phương Hoài Viễn là thật tâm hay không? Quan trường quá phức tạp, có khi chỉ là vì một câu, thậm chí là một ánh mắt cũng đưa tới tai họa bất ngờ.

Văn Thiên thầm tính toán đôi chút rồi mới nói:

- Chủ nhiệm Phương, muốn nói đầu mối thì tôi quả thật cũng có một chút. Văn phòng thị ủy từng nhận được một cuộc điện nạc danh tố cáo về một vị lãnh đạo bên ủy ban thị xã, hơn nữa con của vị lãnh đạo đó cũng là một lãnh đạo phòng ở huyện Giang Ninh. Hứa Lập bị điều tra cũng là do đắc tội với nhà vị lãnh đạo thị xã nên mới gặp kết quả như hôm nay. Tôi cũng cho người điều tra về cuộc điện nạc danh kia nhưng người đó dùng điện thoại công cộng nên căn bản không thể tìm ra đầu mối gì.

Trong câu nói của Văn Thiên luôn dùng từ nạc danh, hình như hơn nữa không nhắc đến tên của ai, có thể nói là không có chút sơ hở gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK