Mục lục
[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điền Căn Sinh nghe xong cười ha hả nói:

- Muốn trách chỉ trách em dâu quá đẹp. Chẳng qua cũng không có chuyện gì cả, anh em kết nghĩa của tôi là chủ khách sạn Long Cung này – Văn Thành, đại ca hắn là Văn Thiên chính là bí thư thị ủy Tùng Giang. Hai anh em này đều là người tốt, với bằng hữu cũng rất tốt, có cơ hội tôi mời cậu rồi mời cả đại ca của Văn Thành đến để cậu làm quen. Có bí thư Văn Thiên thì Chu Thông sau này không dám làm gì cậu.

Mọi người biết Long Cung có bối cảnh nhưng khi Điền Căn Sinh nói ra quan hệ trong đó, mọi người mới bừng tỉnh. Có bí thư thị ủy làm hậu thuẫn, Long Cung tại huyện Giang Ninh, thậm chí tại Tùng Giang cũng không có ai dám làm gì.

Nghe Điền Căn Sinh nói, Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa đều thấy ấm lòng, vừa nhận anh em mà đối phương lại quan tâm đến mình như vậy, thật khiến mình cảm động.

Nhạc Tắc Giang cười nói:

- Sếp Điền, anh không biết cha tiểu thư này là ai sao? Chu Thông kia đối phó với bọn họ chỉ là mượn tay người khác mà thôi, hắn cũng không dám tự mình trả thù ngang nhiên.

Điền Căn Sinhngẩn ra nói:

- Ủa, em dâu tôi cũng có gia cảnh tốt sao?

- Đương nhiên.

Nhạc Tắc Giang giải thích:

- Cha tiểu thư Phạm Ngọc Hoa chính là trưởng ban tổ chức cán bộ thị ủy Tùng Giang - Phạm Kiệt, anh nói Chu Thông có dũng khí trả thù họ sao?

- Ha, ha, xem ra tôi nhiều chuyện rồi. Tôi chỉ không nghĩ Chu Thông sẽ trả thù hai người em tôi thế nào đây. Hắn tại Long Cung chúng tôi gây sự thì thế nào tôi cũng phải nói với Văn ca một tiếng, để cho bọn người nhà lão Chu một trận.

Điền Căn Sinh nói.

Mọi người ngồi đến hơn chín giờ, nếu Hứa Lập không phải đưa Phạm Ngọc Hoa về thì sợ rằng Điền Căn Sinh cũng không tha. Điền Căn Sinh lần nay xem như là gặp tri kỷ, lúc Hứa Lập gần đi, hắn kéo lại nói:

- Lão đệ, hôm nay chúng ta không uống say được, lần sau có thời gian tôi mời cậu lên thị xã Tùng Giang gặp nhà rồi chị dâu cậu nấu ăn, chúng ta ngồi tâm sự.

Con Điền Căn Sinh năm nay mười bốn tuổi đang học trung học, cả đời Điền Căn Sinh tiếc nuối nhất là trình độ văn hóa không cao, nếu không trong quân đội cũng đã đã sớm được đề bạt. Vì thế hắn rất nghiêm với con, vì để con có điều kiện học tốt nhất hắn đưa con tới học tại trường trung học tốt nhất Tùng Giang, vợ hắn cũng đi cùng con để tiện chăm sóc.

Thấy Hứa Lập không có xe, Điền Căn Sinh đặc biệt phái xe tốt nhất ở Long Cung đưa Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa về.

Phạm Ngọc Hoa về nhà cũng quá chín rưỡi, cũng may Phạm Kiệt biết con gái đi cùng Hứa Lập không thì rất lo lắng. Tới nhà Phạm Ngọc Hoa, Hứa Lập định không vào nhưng mình mời con gái người ta tới khuya mới về dù như thế nào cũng phải vào nói một tiếng. Hứa Lập bảo lái xe của Điền Căn Sinh về, còn mình cùng Phạm Ngọc Hoa vào nhà.

Lúc này Phạm Kiệt và Tôn Minh Tuệ vẫn chưa đi nghỉ như trong dự liệu của Hứa Lập, bọn họ đang chờ Phạm Ngọc Hoa về. Nghe Hứa Lập nói chuyện hôm nay, Phạm Kiệt nhíu mày.

- Chuyện Chu Thông đều do chú, chú và cha hắn là bạn học, ngày trước cũng đi lại thường xuyên, bọn chú có nói đùa chuyện Ngọc Hoa. Nhưng các con lớn lên thì việc này không nói đến nữa, hơn nữa cha Chu Thông sau khi lên làm phó thị trưởng, chú và y có ý kiến bất đồng, đã ít gặp nhau. Không ngờ Chu Thông lại vì chuyện này mà gây chuyện, chú sẽ nói chuyện với cha hắn.

- Chẳng qua Tiểu Hứa đúng là có quý nhân phù trợ. Cháu có mâu thuẫn với Chu Thông là chuyện xấu nhưng không ngờ lại xuất hiện Điền Căn Sinh kia. Long Cung kia chú cũng biết, đúng là do em ruột của bí thư thị ủy Văn mở ra. Mà Điền Căn Sinh kia chú cũng nghe nói qua, y chẳng những là anh em kết nghĩa với Văn Thành, hơn nữa cũng có quan hệ tốt với Văn Thiên, lời nói của Điền Căn Sinh khá có trọng lượng trước mặt anh em Văn Gia. Hơn nữa thế lực của Văn Thiên, Văn Thành cũng không đơn giản chỉ ở riêng thị xã Tùng Giang chúng ta. Bố bọn họ - Văn Chương từng là bí thư tỉnh ủy tỉnh ta, mặc dù đã lui năm sáu năm nhưng bây giờ có không ít lãnh đạo tỉnh từng là nhân viên của ông. Nghe nói Văn Thiên rất nhanh sẽ lên tỉnh ủy công tác, hẳn là có thể đi vào thường vụ. Tiểu Hứa cũng không nên buông tha cho cơ hội này, cháu cần phải đi lại thường xuyên hơn với Điền Căn Sinh. Nếu như có thể tạo được quan hệ với Văn gia thì càng có lợi cho sự phát triển của cháu trong tương lai.

Hiểu lầm tại Long Cung lần này, Hứa Lập đã nhận thức rõ Điền Căn Sinh, hơn nữa Hứa Lập cũng nhận thấy Điền Căn Sinh đối đãi với mình như một huynh đệ. Từ đó, mỗi cuối tuần có thời gian rảnh rỗi, Hứa Lập lại cùng Phạm Ngọc Hoa tới Long Cung chơi. Điền Căn Sinh đương nhiên nhiệt tình chiêu đãi.

Chỉ là Văn Thành khá, việc hắn làm không chỉ ở Long Cung mà thôi, hơn nữa có tiền hắn sẽ hưởng thụ, thời gian này hắn đang đi chu du ở thế giới bên ngoài, hơn hai tháng không quay về huyện Giang Ninh. May có Điền Căn Sinh tại đây nên Văn Thành cũng không cần lo lắng việc kinh doanh của khách sạn. Điền Căn Sinh qua nói chuyện điện thoại cũng nói cho Văn Thành là mình đã nhận một người làm huynh đệ, cũng đem chuyện Hứa Lập nói cho Văn Thành. Văn Thành rất ấn tượng với Hứa Lập, y coi Hứa Lập cũng chính là huynh đệ của mình, Văn Thành tin tưởng con mắt nhìn người của Điền Căn Sinh. Cho nên khi nói chuyện cùng Văn Thiên, Văn Thành cũng nhắc đến Hứa Lập. Hơn nữa Văn Thiên cũng rất ngưỡng mộ đối với Phạm Kiệt, mọi người coi như không phải người ngoài.

Điền Căn Sinh cũng nói với Văn Thành về Chu Thông, Văn Thành gọi điện thoại cho phó thị trưởng Chu Bách Nhâm, trong giọng nói tỏ vẻ hết sức bất mãn với Chu Bách Nhâm. Văn Thành dù không là lãnh đạo gì nhưng lại có quan hệ với Văn Thiên, ở Tùng Giang thì Văn Thành cũng có chút ảnh hưởng khiến Chu Bách Nhâm không dám coi thường. Chu Bách Nhâm khi về nhà cũng mắng Chu Thông một trận nhưng do vợ hắn ngăn, cuối cùng Chu Bách Nhâm cũng không đánh Chu Thông được. Chu Bách Nhâm chỉ cảnh cáo Chu Thông phải cách xa Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa một chút, càng không thể giở trò tại Long Cung, nếu không nhất định sẽ cho thằng con một bài học.

Cuối tuần Hứa Lập vui vẻ bên Phạm Ngọc Hoa, sáng thứ hai Hứa Lập cùng Mã Kiện trở lại xã Nhị Đạo. Ở trên xe Hứa Lập báo cáo vắn tắt tình hình điều tra về giáo dục và y tế ở xã Nhị Đạo do mình thực hiện. Mã Kiện nghe xong cũng hiểu ra rất nhiều, Mã Kiện làm việc tại văn phòng huyện ủy nhiều năm như vậy, y cũng hiểu rõ cục diện toàn huyện. Vấn đề giáo dục và y tế Hứa Lập đưa ra không phải chỉ gặp riêng ở xã Nhị Đạo mà là vấn đề chung của toàn huyện, thậm chí nó là vấn đề phổ biến ở nông thôn toàn tỉnh, toàn quốc. Nếu muốn giải quyết sợ rằng không phải là vấn đề một sớm một chiều có thể hoàn thành.

- Tiểu Hứa, vấn đề cậu nêu tôi cũng hiểu, đặc biệt tình hình giáo dục ảnh hưởng tới sự phát triển toàn xã, trẻ em không có tri thức thì sẽ lạc hậu, cũng chỉ có thể bị vây chết ở ruộng thôi. Cho dù có đi ra ngoài làm thì cũng chỉ dùng sức, phải làm việc nguy hiểm, tiền lương thấp, ngay cả tính mạng cũng không bảo toàn. Đây đúng là vấn đề lớn.

Hứa Lập nghe xong gật đầu nói:

- Chính vì thế nên chúng ta phải nhanh chóng giải quyết vấn đề giáo dục và y tế ở xã Nhị Đạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK