Mục lục
[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thiên Trạch ở bên thấy vợ nhận thẻ Trịnh Quân Ba đưa cho mà không ngừng nháy mắt ra hiệu không được nhận. Nhưng Hoa Lệ Mai không chú ý tới, chỉ là hành vi của Lý Thiên Trạch lại khiến Trịnh Quân Ba cảnh giác. Trịnh Quân Ba đương nhiên rõ ý của Lý Thiên Trạch, hắn cười nói:

- Lý thúc, lần trước cháu tặng chú hộp bút tử đàn chú thích không? Nếu chú thích mấy hôm nữa cháu tới phía nam rồi mang về thêm cho chú.

Lý Thiên Trạch nghe Trịnh Quân Ba nói vậy không khỏi thở dài một tiếng. Y biết ý của Trịnh Quân Ba là gì, hộp bút kia có giá hơn 300 ngàn mà mình đã nhận nhưng lại tặng người khác, mình bây giờ muốn trả lại cho Trịnh Quân Ba cũng không được. Nói cách khác mình đã bị buộc vào dây chung với Trịnh Quân Ba, một khi Trịnh Quân Ba xảy ra chuyện, mình cũng quyết không chạy được. Lý Thiên Trạch không ngăn Hoa Lệ Mai nữa mà nói:

- Bà, tôi muốn nói chuyện với Tiểu Trịnh, chúng tôi vào thư phòng.

Hoa Lệ Mai được tiền thì đâu nói nhiều làm gì, chờ mấy người vào phòng đóng cửa, Hoa Lệ Mai vội vàng về phòng ngủ gọi điện hỏi ngân hàng xem thẻ có bao tiền. Nghe nói có 100 ngàn, chị ta rất vui vẻ.

Chẳng qua trong văn phòng thì vẻ mặt của Trịnh Quân Ba và Lý Thiên Trạch lại không được tốt. Không đợi Trịnh Quân Ba mở miệng, Lý Thiên Trạch đã nói:

- Tiểu Trịnh, chú cũng đại khái đoán được mục đích cháu tới đây. Cháu đánh thị trưởng Vọng Giang trước mặt bao người, chuyện này sớm truyền khắp tỉnh, ảnh hưởng rất ác liệt. Các lãnh đạo tỉnh như bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh đều từng nhiều lần nhắc tới việc này, yêu cầu thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang nhất định phải tra rõ chuyện này, có câu trả lời thuyết phục cho đương sự, có câu trả lời thuyết phục cho dân chúng toàn tỉnh.

- Nhưng mà ở Vọng Giang không phải đã xử lý xong rồi ư?

Trịnh Quân Ba vốn đến vì việc của Sử Lâm nhưng ai ngờ Lý Thiên Trạch lại nói tới việc này. Mình hóa ra lại thành trung tâm của cơn lốc.

- Vọng Giang xử lý như vậy thì mới là có vấn đề, đây là nói công tác bảo mật của thị ủy Tùng Giang làm quá tốt.

Lý Thiên Trạch nghiêm túc nói.

- Cháu đáng lẽ phải sớm tới tỉnh thành, cũng không phải tìm tới chú trước vì dù sao chức vụ của chú cũng không tạo được ảnh hưởng mấy.

Trịnh Quân Ba trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn Lý Thiên Trạch.

- Ôi, cháu bị đám người kia tránh mặt thì mới nghĩ đến việc tới nhà chú. Bọn họ không dám gặp cháu thì nói thật hôm nay nếu cháu không chặn ở cửa nhà chú, cháu dừng mong gặp được chú.

- Lý thúc, vậy cháu nên làm gì bây giờ? Cháu không thể ngồi chờ chết được.

- Chuyện của cháu đã kinh động tới lãnh đạo tỉnh nên muốn đè xuống là không thể. Đừng nói chú chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ ở văn phòng ủy ban tỉnh, dù cháu tìm tới lão Tất, thậm chí tất cả mọi người như chú ra mặt cũng không có tác dụng mấy. Kế hiện nay là cháu bỏ Vọng Giang lại, cao bay xa chạy, tốt nhất là chạy ra nước ngoài. Cớ như vậy mặc kệ là ai cũng không thể làm gì cháu được. Hơn nữa cháu vừa đi lại do bọn chú ra mặt hóa giải việc này, ỉm dần đi thì chờ tầm tám, mười năm cháu về sẽ không có việc gì nữa.

- Ra nước ngoài?

Trịnh Quân Ba có chút sửng sốt, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới chuyện lần này lại ầm ĩ đến thế. Lão Tất mà Lý Thiên Trạch nói chính là phó trưởng ban thư ký văn phòng tỉnh ủy, nếu ngay cả người này cũng không có cách nào thì mình chỉ sợ chỉ có đường chết. Nhưng mình đâu thể nói đi là đi được ngay?

Tài sản của mình có không ít, tổng giá trị phải tới trăm triệu nhưng đó phần lớn là tài sản cố định như nhà tắm, mỏ than, vũ trường. Mấy thứ này đâu thể mang đi được, muốn bán ra cũng không thể làm nhanh được. Hầu hết sản nghiệp của mình đều không có thủ tục chính quy, ví dụ như mỏ than đáng tiền nhất hàng năm giúp mình thu nhập vài chục triệu nhưng đến nay khu mỏ này cũng không có thủ tục gì. Mặc kệ là ngành nào tới kiểm tra, đòi tiền đều có một đám đàn em cần dao tới dọa chạy. Như vậy mỏ than này mình muốn bán ra cũng có ai dám mua.

Mà mấy năm qua mình thông qua các loại thủ đoạn phi pháp kiếm tiền, số tiền đó đều đưa không ít cho đám người Lý Thiên Trạch, Sử Lâm, Đổng Dương Minh để bọn họ làm chỗ dựa cho mình. Không có bọn họ hỗ trợ thì mình có là gì chứ? Hơn nữa những người này càng lúc càng tham, 1/3 thu nhập của mình bị bọn họ nuốt, một năm mình được có mấy chục triệu còn phải chia cho đàn em. Mấy trăm tên đàn em dựa vào mình mà kiếm sống, một năm cũng tốn gần chục triệu. Ngoài ra mình còn đầu tư vào vũ trường, nhà tắm… số còn lại mình tiêu xài. Mình nuôi năm con bồ, một năm mất hai ba triệu, hơn nữa hay mời khác, quanh năm suốt tháng chỉ có thể tiết kiệm vài triệu mà thôi. Cho nên tiền trong tay mình bây giờ chỉ có không tới mười triệu.

Trịnh Quân Ba biết gần mười triệu này nếu là với nhà bình thường thì dù tiêu nhiều một chút cũng đủ để cả nhà ăn cả đời. Nhưng mình tiêu xài quen, mỗi ngày ăn vi cá, bào ngư, uống Mao đài, hút Trung Hoa, đi xe BMW, Audi… nếu bảo mình mỗi ngày ăn thịt bò, ăn củ cải, uống rượu gạo, hút thuốc Trường bạch sơn, đi xe Santana, mình đâu thể chịu nổi chứ, không bằng chết cho xong.

- Lý thúc, việc này còn có cách nào xử lý không? Chẳng lẽ không có cách gì sao?

Lý Thiên Trạch thở dài nói:

- Ôi, việc này cháu làm quá lỗ mãng, hơn nữa bây giờ là thời đại inte, chuyện cháu đánh thị trưởng ở trụ sở ủy ban Vọng Giang đã sớm truyền khắp mạng inte, ảnh hưởng quá ác liệt. Nếu không đưa cháu ra công lý thì các vị quan khác sao yên tâm ngồi trên vị trí của mình được? Hôm nay có người đánh thị trưởng, ngày mai sợ có người đánh chủ tịch tỉnh, bộ trưởng. Nếu như làm quan mà không đảm bảo được an toàn của mình thì ai đi làm quan chứ? Vậy xã hội không phải sẽ càng loạn sao?

Nghe vậy Trịnh Quân Ba mới hiểu mình đánh Tống Xuân Vĩ trước mặt baongườii, mặc dù Tống Xuân Vĩ không có năng lực gây phiền phức cho mình nhưng những người khác nhưng lại ngồi không yên. Dù sao mặc kệ nói như thế nào thì Tống Xuân Vĩ này cũng đại biểu cho một đám người, hơn nữa nhóm người này có tiếng nói nhất định. Vì lợi ích của mình những người này không thể không đứng ra và cho Tống Xuân Vĩ một câu trả lời.

- Lý thúc, cảm ơn chú, cháu biết nên làm như thế nào.

Chuyện tới bây giờ Trịnh Quân Ba dù hối hận cũng không còn kịp rồi, sớm biết hôm nay thế này thì trước đã không xúc động làm gì. Chỉ vài cú đấm mà phá hủy hết sự nghiệp mình cố gắng mấy chục năm mới có được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK