Mục lục
[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với tin tức tốt của Hứa Lập, Lữ Tĩnh ngạc nhiên nói:

- Nhanh vậy?

Mẹ Lữ Tĩnh cũng không tin:

- Thật sao? Bây giờ có giường trống rồi à?

- Vâng, bạn cháu đã liên lạc giúp chúng ta, hơn nữa trưởng khoa Lâm khoa xương đã đồng ý trực tiếp phẫu thuật cho bá phụ.

Hứa Lập nói chưa dứt thì trưởng khoa Lưu đứng ngoài cửa nghe Hứa Lập nói, đi đến nghi hoặc nói:

- Cậu nói chính là trưởng khoa Lâm Canh bệnh viện tỉnh Số 2? Hắn trực tiếp phẫu thuật cho các người?

Hứa Lập gật đầu nói:

- Trưởng khoa Lâm nổi tiếng lắm ư?

Trưởng khoa Lưu liếc mắt nhìn Hứa Lập cũng chỉ hơn 20 tuổi, quần áo cũng chỉnh tề nhưng không nhìn ra có điểm gì đặc biệt. Hắn không tin Hứa Lập lại có năng lực lớn như vậy có thể mời trưởng khoa Lâm Canh, hắn tưởng Hứa Lập thổi phồng cười lạnh nói:

- Trưởng khoa Lâm rất nổi tiếng, hắn là chuyên gia khoa xương hàng đầu ở tỉnh chúng ta, là giáo sư đại học Tùng Giang, là người hướng dẫn các nghiên cứu sinh tiến sĩ, ủy viên hội Trung Hoa y học, ủy viên tổ cột sống khoa ngoại khoa xương Trung Hoa. Nhưng tôi nghe bạn học nói trưởng khoa Lâm năm nay đã gần 60 tuổi, giờ cũng không nhận phẫu thuật nữa, trừ phi đó là lãnh đạo quan trọng trong tỉnh hoặc nhân vật quan trọng nếu không nhiều lắm cũng chỉ giúp đỡ hội chẩn trước khi phẫu thuật, cậu trẻ tuổi vậy không nên lừa người.

Trưởng khoa Lưu khuyên Hứa Lập nhưng thực tế lại nhìn cha mẹ Lữ Tĩnh, rõ ràng đang nói họ cẩn thận không bị lừa gạt.

Với ý tốt của trưởng khoa Lưu khiến Hứa Lập dở khóc dở cười, hắn biết trưởng khoa Lưu chỉ có ý tốt sợ nhà Lữ Tĩnh bị mình lừa. Nhìn ánh mắt cha mẹ Lữ Tĩnh nhìn mình có gì đó không đúng, hình như nhìn mình như một tên lừa gạt.

- Trưởng khoa Lưu, nếu không ngài đi cùng chúng tôi một chuyến tới bệnh viện số 2 tỉnh? Đường đi cũng xa mà vết thương của bá phụ cũng cần chuyên gia như ngài giúp đỡ.

Trưởng khoa Lưu suy nghĩ một chút nói:

- Được, tôi sẽ đi cùng mọi các người một chuyến, có cơ hội gặp trưởng khoa Lâm Canh, cũng có thể thỉnh giáo hắn.

Mọi thứ đều liên lạc xong, Lữ Tĩnh liền đi theo trưởng khoa Lưu làm thủ tục chuyển viện, bệnh viện huyện cử một xe cấp cứu đưa Lữ Thiết Sinh lên bệnh viện tỉnh. Trưởng khoa Lưu và mẹ Lữ Tĩnh ngồi trên xe cấp cứu cùng Lữ Thiết Sinh, Lữ Tĩnh và Hứa Lập ngồi xe Thôi Lâm lái cùng nhau chạy tới tỉnh.

Khi trưởng khoa Lưu thấy Hứa Lập đi xe mắt càng hoài nghi và khinh thường hơn, Hứa Lập không chấp nhặt hắn nhưng Thôi Lâm thì chịu không được có người coi thường Hứa Lập, hắn hung hăng nhìn trưởng khoa Lưu, làm trưởng khoa Lưu giật mình, hắn cảm thấy ánh mắt sát khí của Thôi Lâm.

Đoàn người Hứa Lập chạy tới bệnh viện số 2 tỉnh cũng 4h chiều, Lữ Tĩnh và cha mẹ cùng với Hứa Lập, trưởng khoa Lưu đi thang máy lên khoa xương tầng 6.

Hứa Lập nói mọi người đứng ở cửa chờ rồi hắn đi vào trong tìm trưởng khoa Lâm.

Lữ Tĩnh và cha mẹ lo lắng ngồi bên ngoài đợi, trưởng khoa Lưu ơ bên nhỏ giọng nói với Lữ Tĩnh:

- Tiểu Lữ, cháu phải mở to hai mắt đừng tin người quá.

Lữ Tĩnh vốn tinh thần không yên lại nghe trưởng khoa Lưu nói càng thêm không yên, tâm trí cô chỉ biết tin Hứa Lập sẽ không lừa gạt mình.

Vài phút sau Hứa Lập đi cùng một người hơn 50 tuổi ra ngoài, đi theo hai người là bảy tám bác sĩ, y tá. Trưởng khoa Lưu thấy bạn học mình đi phía sau cùng trong lòng cả kinh, chẳng lẽ người đi trước chính là Lâm Canh? Hứa Lập rốt cuộc là ai? Nhìn Lâm Canh và Hứa Lập vừa đi vừa cười nói, thậm chí còn có ý lấy lòng Hứa Lập, trưởng khoa Lưu thấy thật khó tin.

Hứa Lập cùng người đàn ông kia đi tới trước mặt Lữ Thiết Sinh, trưởng khoa Lưu ở bên nhìn người này thấy quả thật có vài phần khí chất cao quý khiến hắn lại càng không dám mở miệng mà chỉ đứng ở bên nghe.

Người đó nhìn Lữ Thiết Sinh nói:

- Chào anh, tôi là Lâm Canh, ở đây hơi lạnh, đi tới phòng bệnh tôi kiểm tra vết thương của anh, nếu không có vấn đề gì thì sáng mai phẫu thuật luôn.

Người nhà Lữ Tĩnh nghe người đàn ông này giới thiệu mình là Lâm Canh lại càng hoảng sợ. Họ không ngờ trưởng khoa Lâm lại không như trưởng khoa Lưu nói, giáo sư Lâm thật là dễ mến dễ gần chứ không nghiêm túc như lời trưởng khoa Lưu.

- Trưởng khoa Lâm, làm phiền tới ngài rồi.

Lữ Tĩnh vội nói.

- Việc nên làm, hơn nữa là bạn của Tiểu Hứa càng không phải người ngoài.

Lâm Canh nói với mấy người y tá:

- Các cô lại đây đưa bệnh nhân tới phòng bệnh, làm cẩn thận đó, phải chăm sóc đặc biệt.

Mấy cô y tá đi tới đưa Lữ Thiết Sinh vào viện, Lữ Tĩnh và mẹ vội vàng đi theo một tấc cũng không rời. Hứa Lập và Lâm Canh vừa đi vừa nói chuyện theo sau.

Trưởng khoa Lưu có cơ hội gọi lão đồng học Kim Minh Long nhỏ giọng nói:

- Sao giáo sư Lâm hôm nay lại tự mình ra tiếp họ? Không phải cậu nói giáo sư Lâm đã rất lâu không phẫu thuật sao?

Kim Minh Long nghe vậy ngược lại nghi hoặc nhìn trưởng khoa Lưu liếc mắt một cái nói:

- Ngay cả lai lịch bệnh nhân của mình thế nào cũng không biết vậy mà ông bảo tôi giúp hắn phẫu thuật?

- Sao vậy, họ chỉ là bệnh nhân bình thường, người bị thương là Lữ Thiết Sinh tôi cũng biết, nhà họ thì có lai lịch gì.

- Như vậy càng không có khả năng, cậu không biết bọn họ được đưa tới phòng bệnh nào ư? Đó là phòng bệnh đặc biệt chuyên dùng cho lãnh đạo tỉnh. Thường thì ở bệnh viện chúng tôi những lãnh đạo trung bình cũng không xứng dùng, ít nhất phải là lãnh đạo cấp cao mới được dùng. Được rồi không nói nữa, cậu đừng thấy hôm nay trưởng khoa Lâm hòa thuận như vậy, yêu cầu với chúng tôi rất nghiêm, tôi phải vào làm đây, cậu cũng cùng đi đi cho cậu thấy thế nào là phòng bệnh đặc biệt. Hơn nữa tình hình bệnh nhân lúc đầu thế nào chỉ cậu mới biết, nếu như chứng kiến giáo sư Lâm kiểm tra bệnh nhân, tai nghe ý kiến chẩn trị của giáo sư thì trình độ của cậu sau này chỉ có thêm tốt mà thôi.

Trưởng khoa Lưu vội gật đầu, hắn biết cơ hội như hôm nay khó mà có được, nhà họ Lữ thế nào mà mời được Lâm Canh hắn cũng rõ ràng, chính là do người trẻ tuổi kia có năng lực.

Trưởng khoa Lưu và Kim Minh Long đi vào phòng bệnh thì trưởng khoa Lưu một lần nữa sợ ngây người vì cảnh phòng bệnh. Đây là phòng bệnh của bệnh viện ư, chính là phòng khách sạn 5 sao dành cho tổng thống. Phòng bệnh phải có diện tích lên trên 100m vuông, ngoài những trang thiết bị chuyên dụng của khoa ngoại còn có phòng tiếp khách, phòng làm việc, phòng y tá và phòng vệ sinh. Hơn nữa các trang thiết bị đều đầy đủ như tivi, tủ lạnh, vòi hoa sen thậm chí là phòng làm việc còn có máy tính, máy fax.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK