Mục lục
[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chút tiền nhỏ ư? Hơn 400 ngàn mà là số tiền nhỏ sao? Vậy anh bỏ chút tiền đó đi lấy làm gì, sao phải tính toán với tôi?

Tiễn Tiến mang theo hơn trăm ngàn cùng với số nợ 400 ngàn cũng đã là gần 600 ngàn, mấy năm qua mình kiếm được tiền toàn bộ đều phải đưa cho Dương Lập Thanh hết.

Dương Lập Thanh nhìn ra được Tiễn Tiến đã chịu thua, hắn có chút đắc ý nói:

- Tiền này đối với ngài chính là tiền nhỏ nhưng đối với dân chúng bình thường như chúng tôi lại là khoản lớn, hơn nữa là khoản tiền lớn đáng để liều mạng.

Đến lúc này Dương Lập Thanh còn không quên cảnh cáo Tiễn Tiến. Nếu anh dám xù tiền thì tôi dám liều mạng đó.

Tiễn Tiến người đi giầy sợ nhất là kẻ đi chân đất, liều mạng như Dương Lập Thanh. Mình một năm thu nhập cũng là hơn trăm ngàn, nếu dùng chút sức để cán bộ lãnh đạo bên dưới đưa quà thì thu mấy trăm ngàn cũng rất bình thường, mình không cần vì chút tiền này mà phá hủy tiền đồ, vì chút tiền mà bao năm cố gắng uổng phí. Tiễn Tiến cắn răng nói.

- Được, tôi đưa tiền cho anh, trước khi tôi rời khỏi thôn Ngũ Thụ nhất định sẽ trả lại hết số tiền này cho anh.

Nói xong Tiễn Tiến không còn tâm trạng nói chuyện với Dương Lập Thanh, y xoay người về phòng nghỉ.

Dương Lập Thanh ngồi trên ghế ở phòng khách cầm quyển sổ nợ bắt chân chữ ngũ ngâm nga mấy bài. “Canh một a a, ánh trăng chưa ra, mỹ nữ Điêu Thuyền a đi xuống lầu, quỳ hai gối nhiễm bụi a, vì chúng ta a …

Nghe Dương Lập Thanh vui vẻ ngồi hát, Triệu Ngọc Chi cùng với hai người anh, em ruột của mình lúc trước chơi bài với Tiễn Tiến cũng đi vào phòng khách. Triệu Ngọc Chi nhìn bộ dạng Dương Lập Thanh, ả ngồi bên Dương Lập Thanh nói:

- Được rồi đừng hát nữa, lão già kia đã phục chưa vậy?

Triệu lão đại cùng Triệu lão Nhị cũng sốt ruột nhìn Dương Lập Thanh. Đây là chuyện quan hệ tới lợi ích của mình, nếu thật sự thành công thì bọn họ mỗi người ít nhất cũng được chia mấy chục ngàn, đây là khoản tiền từ trên trời rơi xuống.

Dương Lập Thanh lấy tay vuốt nhẹ cằm Triệu Ngọc Chi rồi tiếp tục hát … “Canh hai a, mặt trăng xuất hiện tại phía đông….

- Được rồi được rồi, anh nói mau xem có thành công không, nếu thành thì em đưa anh tới sân khấu của Lưu lão căn biểu diễn vài bài.

Dương Lập Thanh vừa nghe vậy mới dừng giọng hát nói.

- Anh ra tay còn không được sao. Lão già kia đã đáp ứng trả hết 400 ngàn cho chúng ta không thiếu một xu.

- Hả, vậy chúng ta không phải kiếm được gần 600 ngàn từ lão già đó ư. Còn được nhiều hơn so với chúng ta làm thêu cho người. Chúng ta theo Lý lão lục nhiều năm như vậy mà còn chưa được từng đó tiền, chỉ là làm chỗ cho Lý lão lục đưa người tới chơi ăn ít tiền hồ, Lý lão lục cũng trả ít tiền nhưng hắn chiếm phần to. Chúng ta dù làm cả đời sợ cũng không kiếm được nhiều như vậy, không biết tới lúc nào mới tìm được con gà như vậy nữa.

Triệu Ngọc Chi chống tay vào cằm, trong mắt ả bây giờ chỉ thấy tiền và tiền.

- Em, em rể, anh, anh có thể được chia bao tiền?

Triệu lão Đại cùng Triệu lão nhị vừa nghe thấy Dương Lập Thanh được nhiều tiền như vậy, hai người đương nhiên muốn xem mình được chia bao tiền.

- Các anh gấp làm gì, bây giờ tiền còn chưa vào tay cơ mà. Nhưng tên Tiễn Tiến kia đã đáp ứng trước khi rời khỏi thôn Ngũ Thụ thì sẽ trả tiền ngay. Chỉ cần tiền vừa tới là tôi còn có thể khiến hai người chịu thiệt sao? Đến lúc ấy cho hai vị cưới vợ rồi cho mỗi người trăm ngàn đỡ ông bố vợ nói tôi làm hư hai người, không lo cho hai người.

- Ai.

Triệu lão đại vừa nghe được cho nhiều tiền như vậy lập tức vui vẻ. Nhưng Triệu lão nhị lại có chút suy nghĩ nói.

- Anh rể, anh nói một lão già mà kiếm được nhiều tiền như vậy, nếu mấy người trẻ tuổi kia cũng bị chúng ta kiếm, không cần nhiều chỉ cần mỗi người vài ba trăm ngàn thì cũng là hơn triệu rồi.

Triệu lão đại có chút lo lắng nói.

- Tôi nhưng mà nghe Lý Ngọc Giang nói đám người đó không ai bình thường cả, đều là cùng cấp bậc với bí thư, chủ tịch huyện chúng ta. Thịt lão già kia là đủ rồi, đừng để xảy ra chuyện gì. Lại nói nếu để Lý lão lục biết chúng ta lén làm việc này thì chỉ sợ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.

Dương Lập Thanh nghe xong anh vợ, em vợ nói vậy không khỏi động tâm. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

- Cấp bậc cao thì tôi không sợ, chúng ta đi chân trần sợ đám người đi giày sao? Dù xảy ra chuyện thì chúng ta cùng lắm bị phạt tiền nhưng bọn chúng sẽ mất mũ, bọn chúng dám làm cứng với chúng ta ư? Chỉ là mấy người còn lại không dễ lừa, tên Tiếu Thiên Cường kia còn giỏi võ nữa. Hắn cũng có tính nóng nếu không lúc đầu ở nhà Lý Tài hắn cũng không ra tay. Về phần Lý lão lục thì chờ chúng ta có tiền rồi chạy đi nơi khác, tới lúc đó ai biết Lý lão lục là ai.

Dương Lập Thanh lúc này vẫn còn tỉnh táo nhưng Triệu Ngọc Chi và hai người thân lại bị tiền làm đỏ mắt. nghe Dương Lập Thanh nói có hy vọng, Triệu Ngọc Chi không nhịn được nói:

- Chúng ta thử xem, nếu thành công thì về sau không phải ở cái nơi nghèo khổ này, chúng ta lên thành phố lớn mua nhà, thành người trên thành phố thì xem ai còn dám coi thường chúng ta.

Hai người Triệu lão đại, lão nhị cũng gật đầu. Lão nhị nói:

- Chúng ta không phải còn có quân cờ là Tiễn Tiến sao? Tới lúc ấy để lão giúp kéo vài người xuống nước, chúng ta giảm bớt tiền cho lão là được. Em thấy Tiễn Tiến kia cũng không phải người tốt gì, chắc lão sẽ nhận lời.

Dương Lập Thanh cũng bị đám người kia nói đến động tâm, hắn cắn răng nói.

- Vậy chúng ta thử xem nhưng nên ra tay từ ai trước.

Ngoài Tiễn Tiến ra, bốn người còn lại Dương Lập Thanh cũng không quen nên không biết ra tay từ ai. Lão nhị suy nghĩ nói:

- Tiếu Thiên Cường kia như con khỉ không dễ lừa, hai ả phụ nữ thì chúng ta không quen nên nhất định sẽ cảnh giác, chúng ta có mời thì người ta cũng chưa chắc đã tới. Chỉ có tên Hứa Lập còn trẻ, chức quan to trong nhà nhất định có tiền, hay là chúng ta tìm hắn?

Triệu Ngọc Chi và Triệu lão đại nghe có lý đều gật đầu đồng tình.

Dương Lập Thanh nghĩ nghĩ thấy đúng như lời lão nhị, ba người còn lại không tiện xuống tay mà Hứa Lập mặc kệ nói như thế nào cũng tới nhà mình vài lần, không nói là quen thuộc nhưng cũng quen mặt, chỉ cần có cơ hội thích hợp có lẽ kéo tên Hứa Lập vào đánh bài. Chỉ cần hắn vào bàn thì còn lại không phải do hắn. Dàn vài trận cho hắn kiếm chút tiền rồi lúc ấy mình muốn làm gì thì làm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK