Mục lục
[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thôi Lâm xuất thân trong quân ngũ vốn cũng chẳng cần gì nhưng từ khi theo Hứa Lập làm việc đến lúc này hắn không nhịn được nữa. Nhìn bộ dáng của cô chủ quán như hoa đào trước gió liền giận dữ đi nhanh tới cầm cổ tay Triệu Quân.

Hứa Lập ngồi bên nhìn Thôi Lâm mà không ngăn cản. Nếu không phải do thân phận của mình thì vì chuyện của Lữ Tĩnh mình đã giáo huấn tên Triệu Quân kia rồi. Giờ Triệu Quân lại làm trò đùa giỡn cô chủ quán trước mặt Thôi Lâm khiến Thôi Lâm giận dữ, khi Thôi Lâm đi lên Hứa Lập còn nói nhỏ cho Thôi Lâm:

- Nếu hắn dám phản kháng thì tôi cho đánh, đánh luôn cả phần của tôi nữa.

Triệu Quân bị Thôi Lâm cằm chặt cổ tay mà cảm thấy như cổ tay mình bị chuột rút, dù mình có giãy dụa thế nào cũng không thoát được. Ngược lại tay không còn lực để cô chủ quán nhân cơ hội chạy thoát?

Tới giờ Triệu Quân đều là người chiếm lợi thế nhưng lúc này không những người mất mà cổ tay còn bị bầm tím. Hắn đã bao giờ bị thiệt như vậy chứ, hắn cắn răng một cái nhặt lấy chai bia trên bàn đập về phía Thôi Lâm:

- Mẹ kiếp, dám động đến tao, tôi cho mày biết tay.

Thôi Lâm thấy chai bia đập tới nhưng lại không lùi về sau, cũng không buông tha Triệu Quân. Ngược lại tay kia còn của hắn còn vung lên nhằm vào chai bia.

Hứa Lập biết Thôi Lâm có bản lãnh nên chỉ ngồi ở bên xem nhưng cô chủ quán lại sợ hãi thét lên chói tai rồi bịt kín hai mắt của mình. Ngay sau phản ứng của cô, Thôi Lâm vì cô mới phát sinh xung đột với Triệu Quân, cô liền buông hai tay lo lắng nhìn Thôi Lâm.

Chỉ nghe một tiếng: Bàng. Chai bia trên tay vỡ nhưng tay Thôi Lâm lại không làm sao, không chỉ cô chủ quán ngây người mà Triệu Quân cũng hoảng sợ. Bình thường hắn chỉ ỷ vào cậu mình nên hoành hành khắp vùng xung quanh nhưng khi gặp người như Thôi Lâm, Triệu Quân biết hôm nay mình đã động vào cục sắt nên không dám kiêu ngạo định nói vài câu nhẹ nhàng để đưa cậu mình ra dọa để thoát thân rồi sẽ tìm huyng đệ đến báo thù.

Thôi Lâm hận hắn vừa hèn lại bỉ ổi, mà Hứa Lập đã giao phó nên không đợi Triệu Quân mở miệng đã một quyền đấm vào ngực Triệu Quân. Một quyền của Thôi Lâm không có xuất toàn lực, nhiều lắm cũng chỉ 4 phần, nhưng Triệu Quân vẫn bị đánh thiếu chút nữa xuyên qua lưng, tất cả những gì muốn nói đều biến mất.

Bằng hữu của Triệu Quân thấy tình hình không tốt liền đẩy bàn ăn tìm đường chạy, khi qua bàn Hứa Lập bị Hứa Lập đưa chân ra cản khiến hắn ngã nhào lao ra khỏi quán.

Hứa Lập không muốn giữ người mà chỉ muốn hắn đi ra ngoài báo tin, Hứa Lập muốn lần này một lưới bắt hết chứ không muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Chỉ khi chuyện ầm lên thì mới có thể dính đến người phía sau Triệu Quân.

Triệu Quân thấy bằng hữu của mình chạy thoát ra ngoài thái độ cũng chuyển biến, cố nén đau nhức ở ngực nói đứt quãng:

- Mày, mày dám đánh tao, chờ huynh đệ của tao tới cho mày một trận.

Thôi Lâm cười lạnh nói:

- Được, tôi sẽ chờ đám mèo mả gà đồng tới, để xem bọ chúng bị đánh hay tôi bị đánh.

Rồi kéo tay Triệu Quân đấm hắn một quyền vào sát nách, Hứa Lập ngồi nhìn cũng phải nhắm hai mắt. Nách là nơi yếu nhất trong cơ thể người nhưng lại nhiều dây thần kinh, chỉ một quyền này cũng khó biết được hậu quả.

Quả nhiên chỉ một quyền cũng khiến Triệu Quân như mèo bị đạp vào đuôi, hắn gào lên thảm thiết, âm thanh vang vọng một lúc lâu mới biết mất.

Cô chủ quán lúc này mới cẩn thận đi tới nói:

- Các anh, các anh đi mau lên, nếu huynh đệ hắn tới tôi sợ các anh sẽ gặp nguy hiểm.

Thôi Lâm nhìn cô chủ quán liến mắt một cái, hai người nhìn nhau nhưng cô gái đỏ mặt cúi đầu.

Lúc này Triệu Quân đau nhức tới chảy cả nước mắt thấy vậy cũng tàn nhẫn nói:

- Mày, nếu thức thời thì mau thả tao ra, nếu không, nếu không chặt đứt tay mày thì tao mang họ mày.

Thôi Lâm trừng mắt nhìn Triệu Quân nói:

- Còn chưa biết thân biết phận ư? Tao còn chưa kết hôn nên không thèm thằng con như mày.

Thôi Lâm sau khi nói xong liền phát hiện mình hình như nói có gì đó không đúng, đây không phải là mình đang nói với cô chủ quán sao? Trong lúc nhất thời mặt Thôi Lâm đỏ lên, hắn thầm mắng Triệu Quân, đây đều là do mày vì thế hắn lại vung tay đánh vào người Triệu Quân.

- Tao..

Triệu Quân chỉ nói được một chữ lại bị đánh quay vào bụng. Cả người hắn như bùn co quắp lại một chỗ.

Cô chủ quán thấy Thôi Lâm đánh Triệu Quân, lại nhìn vẻ mặt đau đớn của Triệu Quân, hai mắt cô sáng lên. Chẳng qua cô vẫn lập tức nói.

- Hai anh đi mau đi, dù không sợ bạn của hắn thì lát nữa cảnh sát tới các anh sẽ thiệt thòi đó.

Thôi Lâm lén nhìn Hứa Lập, Hứa Lập gật đầu ra hiệu Thôi Lâm tiếp tục đánh Triệu Quân. Có Hứa Lập đồng ý, Thôi Lâm sợ gì chứ. Hắn chỉ sợ đánh Triệu Quân không đủ sẽ làm Hứa Lập không hài lòng.

- Cô yên tâm, đám đồng bọn của hắn tới một tôi đánh một, cảnh sát càng không sợ, là do hắn ra tay trước mà.

Nói xong Thôi Lâm còn đánh thêm vài quyền vào người Triệu Quân. Chẳng qua hắn ra tay rất có chú ý, ngoài mặt không thấy vết thương gì nhưng hết lần này tới lần khác làm Triệu Quân lớn như vậy mà vẫn phải khóc như trẻ con.

Sau vài quyền, Triệu Quân biết hôm nay gặp miếng sắt cứng, hắn vẫn cố chống cự không ngừng mở miệng mắng to.

- Được, đánh đi, mày hôm nay nếu không đánh chết tao thì mày là con, là cháu tao.

Thôi Lâm phảng phất không có nghe thấy gì, bàn tay vung lên như kìm sắt túm chặt Triệu Quân. Triệu Quân trong tay Thôi Lâm giống như sợi mì mặc đối phương muốn làm gì thì làm cũng không có sức chống trả.

Bị đòn đau, Triệu Quân biết hôm nay mình bị thiệt. Hắn cũng biết một điều hảo hán không ngại thiệt thòi trước mắt, hắn không dám chửi bới nữa mà đau khổ xin xỏ.

- Xin cậu tha cho tôi, tôi sai rồi, tôi không dám nữa.

Nhưng Thôi Lâm vẫn không bỏ Triệu Quân ra. Một phương diện là do Triệu Quân dám động tay chân với cô chủ quán, về phương diện khác là xả giận cho Hứa Lập. Cho nên Triệu Quân cứ gào lên một câu là Thôi Lâm đánh một quyền, đánh tới khi Triệu Quân không dám nói nữa, y chỉ theo bản năng bảo vệ đầu, chỗ yếu hại còn các nơi khác của y như thành bao cát cho Thôi Lâm đánh.

Thôi Lâm đánh một lát thấy Triệu Quân không còn động tĩnh gì, chút tức tối trong lòng cũng đã phát tiết. Hắn sợ đối phương xảy ra chuyện nên cũng không đánh mạnh. Chẳng qua Hứa Lập không nói dừng lại thì Thôi Lâm chỉ có thể cố đánh vào mấy chỗ da thịt dày trên người Triệu Quân mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK