Mục lục
[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thang Tùng Minh nói xong vội vã rời đi, chờ y xuống sảnh dưới lầu chỉ thấy mấy chục thôn dân đang ở đó tranh cãi với cấp dưới của mình, thậm chí đã có người bắt đầu đẩy nhân viên tổ điều tra. Cũng may nhân viên tổ điều tra còn khá khắc chế nên mâu thuẫn không tiếp tục tăng lên. Chẳng qua xem tình hình nếu như mình không ra mặt thì chuyện này sợ rằng sẽ tiếp tục tăng lên. Lúc này một nhân viên tổ điều tra rất vất vả chen qua đám người đi tới bên cạnh Thang Tùng Minh mà nhỏ giọng nói.

- Trưởng phòng Thang, hay là chúng ta báo cảnh sát?

Thang Tùng Minh lắc đầu nói:

- Không thể dễ dàng báo cảnh sát. Chúng ta lần này đến điều tra cũng không thông báo các đồng chí ở thị ủy Tùng Giang và huyện ủy Giang Ninh, nếu báo cảnh sát chúng ta sẽ rất mất mặt. Tôi thấy người ở đây mặc dù có chút loạn nhưng không hẳn là có ý đến gây chuyện. Chỉ cần nói rõ vấn đề thì chắc không có việc gì.

Nói xong Thang Tùng Minh đứng ở cầu thang lớn tiếng nói:

- Thưa các đồng chí, mời các vị yên tĩnh. Tôi là tổ trưởng tổ điều tra – Thang Tùng Minh, có việc gì cần nói các vị có thể nói với tôi.

Người dân vừa nãy còn đang vây quanh mấy nhân viên của tổ điều tra nghe vậy lập tức đi tới vây quanh Thang Tùng Minh, mọi người mồm năm miệng mười lên tiếng làm cho Thang Tùng Minh khá đau đầu. Cũng may các thành viên tổ điều tra khác đã bao lấy Thang Tùng Minh vào giữa nếu không sợ Thang Tùng Minh đã sớm bị chen ngã.

- Mọi người không nên ầm ĩ, các vị như vậy thì căn bản giải quyết không được vấn đề, các vị phái ra ba đại biểu lên phòng họp trên lầu với tôi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.

Mấy chục người dân nghe thế cũng dần im lặng, lúc này một người trong đó đứng ra nói.

- Mọi người nghe lãnh đạo nói đi. Ngô thúc, Đường đại ca, các vị theo tôi cùng đi lên, những người khác chờ ở đây.

Thang Tùng Minh thấy người dân đã chọn ra đại biểu liền mang ba người vào phòng họp trên tầng hai.

Vừa vào phòng họp, Thang Tùng Minh mời ba người ngồi xuống, lại bảo người rót nước cho bọn họ. Thang Tùng Minh lúc này mới nói:

- Có vấn đề gì các vị cứ nói.

Người vừa cầm đầu mở miệng nói trước tiên.

- Chúng tôi đều là người dân thôn Hồng Kỳ - xã Nhị Đạo, tôi là trưởng thôn Hồng Kỳ - Cung Liên Phúc.

Nói xong y lại giới thiệu hai người cùng đi với mình, người tuổi cao tên là Ngô Quảng, tuổi còn trẻ tên là Đường Thụ Kiệt.

- Chúng tôi lần này đến là muốn hỏi lãnh đạo xem phó chủ tịch xã Hứa của chúng tôi phạm sai lầm gì mà các vị lại bắt y. Bây giờ thôn Hồng Kỳ chúng tôi đang được giải phóng mặt bằng, làm đường, những việc này đều do phó chủ tịch Hứa phụ trách, y mà đi thì công việc của thôn Hồng Kỳ cũng dừng lại, người trong thôn đều chờ phó chủ tịch xã về.

Ngô Quảng cũng nói:

- Lãnh đạo, tôi chỉ là một nông dân bình thường, hơn nửa đời người sống ở thôn Hồng Kỳ cuối cùng đã thấy có người tới khai thác mỏ. Mắt thấy cuộc sống người dân thôn Hồng Kỳ tốt lên nhưng nếu phó chủ tịch xã Hứa đi thì người của công ty Huệ Tân cũng cho dừng mọi hoạt động của công trình, nói là phải đợi phó chủ tịch xã về mới tiếp tục tiến hành. Bây giờ công trình dừng lại thì chúng tôi biết làm gì?

Đường Thụ Kiệt cũng nói:

- Đúng thế, đúng thế, xã Nhị Đạo chúng tôi vốn nghèo, thôn Hồng Kỳ càng nghèo hơn, hơn ngàn hộ dân toàn thôn hàng năm chỉ mong được cơm no, áo ấm, đến tết cũng không có tiền mua quần áo mới. Thanh niên thôn Hồng Kỳ chúng tôi không thể làm gì khác hơn là ra ngoài làm thuê. Nhưng ở ngoài chúng tôi làm việc vất vả còn phải xem vẻ mặt người khác. Thanh niên ra ngoài làm thuê tới cuối năm có thể lấy được tiền hay không cũng phải xem ông chủ có vui vẻ không, nếu mất hứng thì tiền lương năm đó không biết bao giờ được phát. Ở thôn chúng tôi khi có hạng mục khai thác mỏ này dù không tính tiền bồi thường giải phóng mặt bằng thì chỉ riêng việc làm thuê cho công trình, mỗi ngày tuy mệt nhưng cũng kiếm được 50, 60 đồng một ngày. Người dân thôn tôi ra ngoài làm thuê bây giờ về cơ bản cũng đã về. nghe nói khi mỏ đi vào hoạt động thì còn có thể lấy người ở thôn Hồng Kỳ tôi, điều này làm chúng tôi cuối cùng thấy được hy vọng, nhưng phó chủ tịch xã Hứa vừa đi thì…

- Lãnh đạo, phó chủ tịch Hứa của chúng tôi là người tốt. Từ khi công trình khởi công tới nay phó chủ tịch Hứa mỗi ngày đều ở công trường, ăn ở đều ở đó, lại giúp chúng tôi màm phán với công ty Huệ Tân, lấy tiền bồi thường cho chúng tôi, chúng tôi muốn mời phó chủ tịch Hứa dùng cơm cũng không có cơ hội. Chuyện phó chủ tịch Hứa làm tất cả người dân thôn tôi đều thấy, chúng tôi tin phó chủ tịch Hứa quyết không làm ra chuyện vi phạm pháp luật, chúng tôi còn chờ y về tiếp tục giúp chúng tôi.

Cung Liên Phúc rất khẩn trương, Hứa Lập vừa đi làm tất cả công trình đều ngừng lại, người dân trong thôn tìm tới mình, nếu mình không tìm tới chủ tịch xã Mã Kiện hỏi thì cũng không biết xảy ra chuyện gì.

- Được, lời các vị nói tôi nhớ kỹ. Các vị yên tâm, chúng tôi lần này mời phó chủ tịch Hứa đến chỉ là để tìm hiểu tình hình, để y hỗ trợ điều tra mà thôi. Các vị phải tin tưởng vào chính phủ, chúng tôi quyết không vu oan người tốt.

Đương nhiên nửa câu cuối Thang Tùng Minh không nói ra.

Đúng lúc này đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa, Thang Tùng Minh ngẩng đầu vừa nhìn thấy là mấy người Thôi Vạn Khuê đã về. Thang Tùng Minh nói:

- Các vị ngồi chờ chút, tôi có chút việc ra ngoài rồi vào ngay.

Nói xong Thang Tùng Minh đứng lên đi ra ngoài.

Thôi Vạn Khuê vừa thấy Thang Tùng Minh, vội nói:

- Chuyện đã điều tra xong.

Thôi Vạn Khuê lần này tự mình đi điều tra về tài khoản của Hứa Lập. Y đưa bản kê chi tiết cho Thang Tùng Minh, Thang Tùng Minh xem thấy quả nhiên đúng như lời Hứa Lập nói, tài khoản đều được lập từ hơn hai năm trước, số tiền cũng được gửi vào từ hồi đó.

Thang Tùng Minh dẫn theo Thôi Vạn Khuê đi đến phòng Hứa Lập đang ở, y nói với Hứa Lập.

- Hứa Lập, tôi đã xem rõ chi tiết tài khoản của cậu, cũng đã có thể bài trừ vấn đề cậu nhận hối lộ từ nhà đầu tư lần này. Nhưng cậu lúc ấy còn là một sinh viên thì sao có thể có thu nhập lớn đến thế. Cậu có thể nói rõ khoản tiền này của mình từ đâu mà tới không?

Hứa Lập cũng không dám như lừa gạt Thang Tùng Minh như nói dối bố mẹ, Phạm Ngọc Hoa. Hắn không dám nói mình mở một công ty máy vi tính với bạn, nếu nói thế có khi bọn họ đến Bắc Kinh điều tra thật. Công ty máy vi tính của Lý Tân mới thành lập, đừng nói là bây giờ có lãi mà ngay cả nhân viên cũng không tuyển đủ, vậy chẳng phải lấy đá đập vào chân mình ư? Cũng may Hứa Lập sớm nghe nói Ủy ban kỷ luật tỉnh tới điều tra nên đã có chuẩn bị. Hắn lấy một tờ giấy trong túi ra đưa cho Thang Tùng Minh.

Thang Tùng Minh nhìn xong không khỏi giật mình. Thì ra Hứa Lập lấy tờ giấy xác nhận trúng thưởng của công ty xổ số Bắc Kinh. Trên tờ giấy ghi rõ Hứa Lập trúng giải đặc biệt với số tiền trên 20 triệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK