Mục lục
[Dịch]Trọng Sinh Vi Quan- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe xong Văn Thiên nói, các thường vụ khác mở to mắt không biết hội nghị hôm nay là như thế nào, sao lại thành thế này. Nhưng mọi người đều biết mình ở phe nào, phải nghe theo ai. Nhưng lúc này chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Uông Thanh, bí thư thành phố Xuân Thành – Mạnh Tường Hữu lại không biết nên mở miệng như thế nào. Mấy ngày trước bọn họ còn đứng cùng phe với Kim Thân Thành, chẳng lẽ giờ nhảy ra bỏ đá xuống giếng? Nếu như truyền ra ngoài thì ai có thể đi theo mình nữa chứ?

Mà đám người Tần Gia Bình cũng không tiện mở miệng, trước đó Văn Thiên không trao đổi với họ, mọi người không biết Văn Thiên có ý gì hoặc là không biết Văn Thiên giờ mở miệng muốn bảo vệ Kim Thân Thành thì sẽ bỏ ra bao nhiêu sức lực?

Cả phòng hội nghị trở nên yên tĩnh, Văn Thiên không cho người khác nhiều thời gian suy nghĩ, y nói tiếp:

- Tôi thấy mọi người hình như chưa suy nghĩ kỹ vậy hội nghị hôm nay dừng ở đây, đồng chí Thân Thành sau khi về chuẩn bị một bản tài liệu nói rõ mình nên chịu trách nhiệm gì ở sự kiện này, nói rõ các cán bộ lãnh đạo khác ở khu tự trị có trách nhiệm gì. Chờ mọi người chuẩn bị xong thì sẽ họp tiếp. Nếu không một khi mù quáng đưa ra quyết định thì tôi thấy sẽ không công bằng với một số đồng chí.

Mã Tuấn Tùng không giận mà còn vui khi Văn Thiên đột nhiên thay đổi thái độ, chuyện đã lên tới tầm trung ương, đừng nói là trong tỉnh mà ở trung ương thậm chí quốc tế mấy ngày nay không ngừng chú ý việc này. Tình hình ở biên giới rất căng thẳng, giờ Văn Thiên đột nhiên nhảy ra sợ là cuối cùng chẳng những không bảo vệ được Kim Thân Thành mà bản thân Văn Thiên cũng bị quấn vào, Văn Thiên trộm gà không được mà còn mất nắm thóc. Cho nên Mã Tuấn Tùng đương nhiên vui vẻ xem Văn Thiên thành trò cười, tốt nhất vì thế Văn Thiên khiến lãnh đạo trung ương tức giận.

Ngay cả Mã Tuấn Tùng cũng không có tỏ thái độ, những người khác đương nhiên lại càng không mạo muội mở miệng, cuối cùng do Văn Thiên nói tan họp, mọi người rời khỏi phòng hội nghị.

Trở lại văn phòng, Văn Thiên lập tức gọi Hứa Lập tới. Vừa nãy Văn Thiên cũng biết mình mạo hiểm, lúc này muốn bảo vệ Kim Thân Thành đâu có dễ dàng gì. Nếu cuối cùng có thể bảo vệ được Kim Thân Thành thì địa vị của mình ở tỉnh Cát Lâm sẽ càng thêm củng cố, làm cho phía Mã Tuấn Tùng yếu đi nhiều. Nhưng chẳng may không bảo vệ được Kim Thân Thành thì hậu quả sẽ như thế nào? Trung ương có thể vì thế mà không hài lòng với mình, khi đó vị trí chủ tịch tỉnh của mình cũng chưa chắc giữ được. Chỉ là do Văn Thiên tin tưởng Hứa Lập, hơn nữa Hứa Lập có quan hệ với Tề gia cùng Lâm gia nên Văn Thiên mới nói theo ý của Hứa Lập.

Hứa Lập vừa vào văn phòng đã cười nói:

- Đại ca, lần này là cơ hội tốt, nếu có thể kéo Kim Thân Thành về phe mình thì Mã Tuấn Tùng còn làm được trò trống gì.

- Cậu dám tự tin sẽ giữ được Kim Thân Thành ư? Đừng có mà tự đưa mình vào rọ đó

Văn Thiên thấy Hứa Lập tự tin như vậy, y cũng yên tâm hơn đôi chút.

- Đại ca, cho anh xem thứ này.

Hứa Lập vừa nói vừa lấy điện thoại di động của mình ra cho Văn Thiên xem.

Văn Thiên bắt đầu còn không biết Hứa Lập có ý gì nhưng xem một lát y đắc ý vỗ đùi cười nói:

- Hay, có thứ này thì Triều Tiên còn ăn vạ được nữa ư? Tôi xem bọn họ còn lấy cớ gì chỉ trích chúng ta.

Không đợi Văn Thiên nói thêm gì thì điện thoại trên bàn đổ chuông.

Văn Thiên nhìn thoáng qua, y cười nói với Hứa Lập:

- Lão Kim này đúng là, vừa tan họp đã gọi điện.

- Đồng chí Thân Thành, có chuyện gì vậy?

- Chủ tịch tỉnh Văn, cảm ơn anh vừa nãy đã nói giúp tôi, tôi biết đây là ý tốt của anh, tôi xin ghi nhớ. Chỉ tiếc tôi có mắt không tròng, tham gia công việc vài chục năm mà không biết ai là bạn, ai là tiểu nhân. Nhưng anh cũng không cần khó xử vì chuyện của tôi. Chỉ cần có mấy câu nói vừa nãy của anh là tôi cảm thấy mình làm vậy là đúng, tôi sẽ nhận hết trách nhiệm về mình. Về phần lãnh đạo cấp trên xử lý như thế nào thì tôi cũng tiếp nhận. Anh đừng vì chuyện của tôi mà ảnh hưởng đến mình.

Kim Thân Thành lúc này đang ngồi ở trên xe chuẩn bị quay về khu tự trị. Y chuẩn bị sửa lại tài liệu, đây coi như là lần cuối cùng mình còn ở cương vị này. Kim Thân Thành biết mình không thể thoát khỏi trách nhiệm, y cũng không muốn các đồng chí đã đi theo mình nhiều năm chịu liên quan. Đồng thời Kim Thân Thành cũng nghĩ vì câu nói hôm nay của Văn Thiên, y cũng không muốn Hứa Lập bị vướng vào.

- Đồng chí Thân Thành, anh không nên bi quan như vậy, cần phải tin tưởng vào Đảng, vào lãnh đạo, vào quần chúng của chúng ta. Anh sau khi về cứ yên tâm, về phần trách nhiệm đương nhiên là do phía bộ đội biên phòng Triều Tiên, anh và các đồng chí khu tự trị muốn bảo vệ tính mạng con người, đó là thái độ có trách nhiệm với dân chúng. Anh cứ yên tâm, tôi lập tức lên Bắc Kinh nói rõ việc này với lãnh đạo liên quan.

Kim Thân Thành nghe vậy không khỏi kích động. Chuyện xảy ra đã hơn nửa tháng, y nghe đến đều là trách cứ, đặc biệt ngay cả lão lãnh đạo Lý Thôi Hạo cũng không ngừng lắc đầu tỏ vẻ bất lực không giúp được Kim Thân Thành, bảo Kim Thân Thành cân nhắc đường lui. Vì thế có thể thấy Kim Thân Thành gánh áp lực lớn tới mức nào. Mà trong hội nghị hôm nay Mã Tuấn Tùng càng làm Kim Thân Thành thấy sự được lòng người. Bình thường Mã Tuấn Tùng vẫn tốt với mình, nhưng hôm nay lại đẩy hết trách nhiệm vào người mình. Cũng may vào lúc này Văn Thiên – người vốn ở phe đối diện lại đứng ra nói giúp mình, lại còn muốn lên Bắc Kinh tìm lãnh đạo giải thích giúp mình. Kim Thân Thành sao không biết khó khăn trong đó, không biết chừng Văn Thiên còn bị vạ lây.

- Chủ tịch tỉnh Văn, tôi …

Kim Thân Thành không biết nói gì cho tốt.

- Dù chuyện này có kết quả như thế nào thì về sau tôi luôn nghe theo lời chủ tịch tỉnh.

Kim Thân Thành coi như hạ quyết tâm đi theo Văn Thiên.

Văn Thiên bỏ điện thoại xuống nói:

- Hứa Lập, đoạn ghi hình của cậu là chứng cứ tốt nhất, phía Triều Tiên xem thì còn gì để mà nói. Nhưng cậu vẫn phải lên Bắc Kinh với tôi. Cậu tham gia sự việc này từ đầu, có một số việc cậu nói rõ hơn tôi. Hơn nữa lần này muốn giữ Kim Thân Thành thì sợ là cậu phải đến nói chuyện với Tề lão gia tử, Lâm lão gia tử, xem có thể nhờ bọn họ giúp không?

Hứa Lập không từ chối. Việc muốn giữ Kim Thân Thành là do Hứa Lập đề nghị, Hứa Lập tự tin giữ được Kim Thân Thành cũng là do có đoạn phim trong điện thoại làm chứng cứ. Về phương diện khác cũng do hắn có quan hệ với Tề gia cùng Lâm gia, nếu không một người có cấp bậc thấp như hắn sao dám nói như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK