Mạc Tuân thăng lên thành một trong sáu trưởng lão, tại trong Thanh Nguyên Sơn, giống như là một tảng đá to rơi vào một mặt nước yên bình, gây ra làn sóng xôn xao khác xa với biểu hiện bình tĩnh trên khuôn mặt Mạc Tuân.
Cơ hồ không ai có thể lý giải, chưởng môn Cửu Tiêu tôn giả Đặng Thiếu Ngải tại sao phá vỡ đi quy ước ngầm của các chưởng môn tiền nhiệm, lại có thể đem sư đệ của mình đưa lên làm một trong sáu vị trưởng lão. Tuy rằng quy ước ngầm kia không phải là bắt buộc, cử hiền bất tị thân ( chọn hiền tài không chọn thân thế), với lại Cửu Tiêu tôn giả cùng Mạc Tuân mặc dù đều là đệ tử của Nhậm Phi, nhưng mà quan hệ của hai người luôn luôn không tính là thân cận quá, thậm chí năm đó trước khi Nhậm Phi phi thăng, rất nhiều người đều nghĩ Mạc Tuân sẽ cùng với Đặng Thiếu Ngải tranh chấp với nhau vì chức vị chưởng môn này. Lại không ngờ Mạc Tuân căn bản không màng đến chức chưởng môn, Đặng Thiếu Ngải cứ thế dễ dàng lên chức chưởng môn.
Không ít người đều cho rằng sự lên chức của Mặc Tuân là do Đặng Thiếu Ngải muốn trả lại phần nhân tình năm đó của Mạc Tuân không tranh đoạt với hắn, nhưng bất kể như thế nào, Mạc Tuân được bổ sung vào vị trí còn thiếu trở thành một trong sáu trưởng lão là sự thật không thể thay đổi.
Nhưng thật ra cũng có người không phục ra mặt phản đối, nhưng mà Đặng Thiếu Ngải lại chỉ là lạnh lùng phán một câu :"Mấy ngàn năm nay, nguyên tắc cơ bản nhất chọn lựa trưởng lão của Thủy Giáo ta chính là luận tu trì cao thấp, nếu như chư vị sư đệ cho là mình so với Mạc Tuân mạnh hơn, vậy hãy đứng ra khiêu chiến, người chiến thắng sẽ thay thế vị trí của hắn."
Lời này vừa nói ra, tự nhiên là có người động tâm, nhưng mà Mạc Tuân cũng không phải loại tốt lành gì, biết được trong môn có không ít người đối với chính mình như hổ rình mồi, chỉ là vì không muốn là người đầu tiên ra mặt, cho nên mới còn chưa có người đánh tới cửa. Mạc Tuân liền trực tiếp đi đến chỗ ở của nhị trưởng lão Lâu Vô Ngân mà hiện nay đã làm đại trưởng lão, sử dụng đệ tứ quyết hạo dương vô cực của hạo thiên thần quyết, lập tức biến đỉnh núi thành một ngọn hỏa diệm sơn, đồng thời đem luôn mai thần điện của nhị trưởng lão thiêu thành tro bụi.
Nếu như vẻn vẹn chỉ là thế, còn vẫn chưa thể nói rõ tu trì của Mạc Tuân cao minh đến đâu, có người cố tình phi kiếm bay đến nhìn tận mắt, không ngờ lại phát hiện, ngoại trừ mai thần điện trên đỉnh núi bị thiêu rụi hoàn toàn, còn lại những thứ khác như cọng cây ngọn cỏ hay cả hoa viên ở trước và sau điện thì hoàn hảo không bị tổn hao gì, có thể thấy được Mạc Tuân đối với hạo thiên thần quyết trình độ khống chế thiên hỏa phát ra đã tinh tế đến cỡ nào.
Mà chiêu thức ấy, không chỉ làm cho chúng đệ tử của các trưởng lão rung động e dè, mà ngay cả năm vị trưởng lão còn lại cùng với chưởng môn Cửu Tiêu tông giả Đặng Thiếu Ngải cũng phải âm thầm kinh ngạc không thôi. Đặng Thiếu Ngải nguyên bản chỉ biết tu trì của Mạc Tuân so với chính mình có lẽ cao hơn vài phần, nhưng lần này chứng kiến hắn xuất thủ lộ ra, mới biết được nguyên lai Mạc Tuân sớm đã đạt đến cảnh giới tầng thứ sáu ý thức viên mãn, bình thường bất hiện sơn bất lộ thủy (giấu diếm thực lực của mình), cũng làm cho người ta không biết là khi nào thì hắn độ "ma lôi thiên tâm" tứ đại kiếp , mà bản thân Đặng Thiếu Ngải, cũng bất quá mới vừa độ hoàn lôi kiếp thôi.
Loại náo động này cũng là giới hạn trong hậu sơn mà thôi, tiền sơn rất ít người biết, cũng là do không đủ đẳng cấp để biết đến, cả tiền sơn, ngay cả đệ tử đạt tới tầng thứ năm thân thức cũng là đã ít lại càng ít, căn bản là không có cơ hội để biết đến biến cố ở hậu sơn, thậm chí ngay cả sự kiện Mạc Tuân đảm nhiệm bị trí lục trưởng lão, bọn hắn cũng phải hơn một năm sau mới biết được.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới năm nào Trác Tri Viễn còn cùng với một đám hài đồng háo hức tiến sơn, mà bây giờ đám hài đồng đã được phân ra các tầng thứ rõ ràng.
Sau khi Trác Tri Viễn tiến vào thập vạn thâm uyên được chừng một năm, Trần Nhất Tân cũng như ý nguyện tiến nhập vào nội môn, trở thành người đầu tiên trong đám đệ tử tiến nhập nội môn tu luyện chân quyết. Mà nguyên bản Tần Phỉ, người có hy vọng nhất tiến vào nội môn đầu tiên, lại bởi vì nguyên nhân phải diện bích, dù là Mã Thiên Nhai vận động khắp nơi, giảm nhẹ được hình phạt, nhưng do thời gian tụng niệm (giống như luyện công ấy mà, truyện này liên quan đến phật giáo nên gọi là tụng niệm) giảm xuống cho nên vô luận hắn thiên tư thế nào, thì cũng chỉ rượt theo sau Trần Nhất Tân.
Trên thực tế, thiên tư của Trần Nhất Tân cũng là tốt hơn so với bốn mươi tám đệ tử còn lại, chỉ bất quá là do hắn bị Tần Phỉ làm nhục, cho nên mới khắc khổ chăm chỉ hơn nữa, trong tâm tưởng của hắn, Trác Tri Viễn sớm đã là một người chết, mặc dù hắn cùng với Trác Tri Viễn kỳ thật cũng không có quá nhiều tình cảm đáng nói, nhưng dù sao cũng là tình cùng thôn, vì vậy cũng kích phát lòng cố gắng của Trần Nhất Tân, tự dặn với lòng, trên con đường tu tiên, thực lực chính là tất cả, nếu ngày đó Trác Tri Viễn cùng Tần Phỉ thực lực mà đổi cho nhau, thì người bị trục xuất khỏi sơn môn chỉ sợ chính là Tần Phỉ.
Lại một năm sau, Tần Phỉ và Trần Anh cũng song song tiến nhập nội môn, lúc này, Trần Nhất Tân cũng đã đạt đến cảnh giới tầng thứ nhất nhãn thức viên mãn, hơn nữa, tin tức Tần Phỉ và Trần Anh trở thành đệ tử nội môn, lại càng kích thích Trần Nhất Tân, khiến hắn không ngủ không nghỉ bế quan bảy ngày, lại không ngờ vô tình ngộ đạo đột phá bình chướng, thăng lên cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức, nghiễm nhiên trở thành đệ nhất nhân cao cao tại thượng trong hàng đệ tử mới nhập môn khi nào.
Thậm chí còn có rất nhiều đệ tử tiến nhập nội môn trước Trần Nhất Tân, nhưng giờ phút này cũng đang dậm chân ở cảnh giới tầng thứ nhất nhãn thức, ánh mắt của mọi người nhìn về Trần Nhất Tân, tự nhiên là mang theo vài phần khát khao, đặc biệt là Tần Phỉ, khi gặp lại Trần Nhất Tân, thì lại có vẻ có chút e ngại. Chỉ bất quá, Trần Nhất Tân cũng có thể từ trong mắt Tần Phỉ nhìn ra được, trong lòng gã gia hỏa này chỉ sợ là oán độc đến cực điểm, một khi có ngày bị hắn vượt qua, người mà hắn muốn khiêu chiến đầu tiên, chính là Trần Nhất Tân!
"Đại Bàn ! Đại Bàn !" Một giọng nói đã không còn non nớt như hai năm trước từ phía sau Trần Nhất Tân vang lên.
"Đại Bàn là để cho ngươi kêu sao ?" Trần Nhất Tân đã sớm không phải là tiểu mập mạp ngày nào, siêng năng tu luyện hơn hai năm qua, đã khiến cho những khối thịt thừa trên người hắn sớm biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó chính là cơ thể cường tráng, mặc dù chỉ mới mười tuổi đầu, nhưng khi đứng ở trong thiền đường, thì cũng có vài phần phong thái của một vị công tử.
Trần Anh chu cái miệng nhỏ nhắn, trên mặt nở nụ cười lấy lòng :"Nhất Tân sư huynh, ta có nhiều điều chưa được minh bạch lắm, ngươi giảng cho ta một chút nha!"
Trần Nhất Tân lạnh lùng quét mắt nhìn Trần Anh một cái, hơn hai năm trước, thái độ của Trần Anh đối với Trác Tri Viễn, đã sớm để cho hắn một nhận thức hoàn toàn mới về nữ hài tử này. Trước kia ở trong thôn, bởi vì nàng con gái của thôn trưởng, mặc dù có chút điêu ngoa, Trân Nhất Tân cũng không dám nhiều lời. Nhưng hiện tại, đừng nói là nữ nhi của thôn trưởng, cho dù là hoàng thân quốc thích cũng còn phải dựa theo tiến triển của tu trì mà phân biệt đối xử. Hơn nữa, Trần Anh đối với Tần Phỉ tìm mọi cách lấy lòng cũng làm cho Trần Nhất Tân cực kỳ bất mãn, tuổi còn nhỏ mà đã biết xu nịnh, Trần Nhất Tân tự nhiên là nhìn không vừa mắt.
"Ô, ta có tài đức gì, nào dám chỉ điểm cho ngươi ! Ngươi không phải luôn thân cận với Tần Phỉ sư đệ sao ? Đi tìm hắn là được rồi."