Mục lục
[Dịch] Thí Thiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tri Viễn đã sớm quen với kiểu nói chuyện hoang đường của quái điểu, quy luật khách quan (nói chuyện có logic) của nhân loại đối với nó mà nó, căn bản không có chút lực ước thúc nào với nó, nó nghĩ như thế nào nó sẽ nói như vậy. Bất quá, lần này, kiến giải của quái điểu tựa hồ rất có giá trị tham khảo, đoản kiếm kia, thật giống như là đã bị Trác Tri Viễn "ăn" đi!

Nhưng mà, sau khi ăn, còn có thể nhổ ra hay không đây ?

Hơn nữa, đây có phải là đại biểu cho việc Trác Tri Viễn đã đem "lao cung đệ nhất quyết" luyện thành hay không? Không lẽ nguyên lai 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】này là chân quyết luyện bảo sao ?

"Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng ngươi luyện thành 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】. " Thanh âm của quái điểu từ xa truyền tới, kỳ thật trong lòng nó đang rất kích động, việc này thuyết minh Trác Tri Viễn sắp rời khỏi nơi này, mà nó, sẽ có thể một mình hưởng dụng hồng quả này. Không thể không nói, Trác Tri Viễn cùng Nhậm Phi giống nhau, nhu cầu đối với hồng quả thật sự là quá mức khổng lồ, tuy rằng thể trạng chỉ bằng gần một phần mười so với quái điểu, nhưng mà hồng quả mà bọn hắn tiêu hao, ít nhất là gấp hơn mười lần quái điểu, tu luyện cần nhất là bổ sung, thật sự là quái điểu không muốn nhìn thấy nữa.

Mỗi khi chứng kiến Trác Tri Viễn như phát điên tu luyện liên tục không ngừng nghỉ, chứng kiến hắn hoàn toàn dựa vào hồng quả để chống đỡ cho hết thẩy những thứ tu luyện cần đến, quái điểu liền sẽ vô cùng đau lòng đến mức cào gãy cả móng vuốt trên ba đầu ngón tay, phải biết Trác Tri Viễn tiêu hao nhiều hồng quả như vậy, thì sẽ khiến cho linh khí chứa trong hồng quả mà nó hấp thu sẽ giảm đi.

Chỉ là Trác Tri Viễn lại không tỏ ra vui vẻ gì, "lao cung đệ nhất quyết của 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 tựa hồ là đã luyện thành, nhưng lại tổn thất đi một thanh bảo kiếm làm bạn với hắn bảy năm qua.

Trác Tri Viễn cũng không phải là luyến tiếc một món đồ pháp bảo, chỉ là, đem bất luận kẻ nào ở trong thập vạn thâm uyên hơn bảy năm, bên người chỉ có một con chim hình thù kỳ quái có thể nói chuyện, hắn cũng sẽ đối với đoản kiếm mình sử dụng hơn bảy năm giúp hắn tiêu diệt không biết bao nhiêu yêu thú mà có tình cảm cực kỳ sâu sắc.

Đột nhiên, đoản kiếm biến mất, hơn nữa lại là bị chính mình "ăn" mất, nói Trác Tri Viễn không đau lòng tuyệt đối là nói láo.

Nghe được thanh âm âm dương quái khí của quái điểu, Trác Tri Viễn quay đầu trừng mắt liếc nó một cái, trong miệng phát ra một câu :"Ngươi có phải cho rằng ta không có thanh kiếm kia thì sẽ không thu thập được ngươi?"

Quái điểu sợ tới mức co rụt cổ lại, hai cánh cấp tốc vỗ mạnh, bay vút lên trời. Bất quá rất nhanh lại hạ xuống trở về, nó rất rõ ràng, Trác Tri Viễn quả thật nếu muốn thu thập mình, nó có bay lên cũng vô dụng, Trác Tri Viễn nhất định có khả năng trước khi nó kịp bay lên độ cao cần thiết thì đã đem nó bắt xuống dưới. Vừa rồi hoảng sợ rụt rè và trốn tránh, thuần túy chỉ là theo bản năng của nó mà thôi.

"Chân quyết này thật đúng là kỳ quái, giá phải trả cho việc luyện thành là đem một món pháp bảo cắn nuốt." Trác Tri Viễn cũng không biết có phải hay không đang cùng quái điểu nói chuyện, nghe ngữ khí của hắn thì giống với lầm bầm lầu bầu hơn.

Quai điểu thu hai cánh lại, nói :"Ngươi trong lòng đang tiếc thanh đoản kiếm kia sao? Kỳ thật không phải là ngươi mất đi thanh kiếm kia, chỉ bất quá nó hiện tại không nằm ở bên hông của ngươi, mà là giấu ở trong cơ thể ngươi mà thôi. Ta tuy không hiểu lắm mấy việc này, nhưng mà ta cũng biết, vũ khí mà che giấu càng kín càng tốt, trong tay cầm một thanh kiếm, khẳng định không hữu hiệu bằng ngươi tùy lúc có thể phóng xuất một đạo kiếm khí.

Nghe xong lời này, Trác Tri Viễn như được ngộ ra, nhìn nhìn cánh tay phải của mình, trên mặt hắn lại hiện ra nụ cười thật thà chân chất :"Hóa ra là vậy, thanh kiếm này cũng sẽ theo ta mãi mãi không rời ! Người khác muốn đoạt nó đều khó có khả năng!"

Quái điểu quơ quơ cái đầu to bự của nó, rất muốn nhắc nhở Trác Tri Viễn, kêu hắn mau cút nhanh đi, chỉ là cũng không dám nói ra miệng. Những năm gần đây, quái điểu đôi khi nói sai, cũng không ít lần bị Trác Tri Viễn kí đầu.

Qua một lúc, Trác Tri Viễn cười cười nói : "Tựa hồ, đã đến lúc ta nên rời khỏi nơi này !" Dứt lời, hai chân giậm đất, thân hình duỗi ra, lao thẳng tới quả thụ, hái xuống hai trái hồng quả. Miệng lại nói :"Đáng tiếc hồng quả này quá lớn, chỉ sợ là ta cũng chỉ có thể mang hai trái ra ngoài, nếu không thật là muốn mang nhiều hơn một chút.

Quái điểu mở rộng hai cánh, học theo bộ dáng Trác Tri Viễn vỗ vỗ lồng ngực, thầm nghĩ may mắn hồng quả này từ bằng với nắm tay biến lớn thành bằng dưa hấu, nếu không hồng quả đầy trên cây, chỉ sợ đều bị tiểu tử này hái đi hết.

Ta ăn thêm một trái nữa ! Sau này sợ là cũng không có cơ hội được ăn hồng quả này !" Đang khi nói, Trác Tri Viễn liền một ngoạm cắn vào trên hồng quả, nước quả văng tung tóe, quái điểu nhìn thấy lại là đau lòng, thầm nghĩ tiểu tử này tướng ăn thật ra càng ngày càng có chút phóng khoáng, chỉ là thật sự cũng có chút phí phạm, bao nhiêu nước quả chảy ra thế này ?

Sau khi ăn xong, Trác Tri Viễn tự nhiên lại hái thêm một trái hồng quả, hay tay mỗi bên xách một trái, hướng về phía quái điểu gật gật đầu :"Ngươi hẳn là rất vui mừng đúng không? Tên sát thần ta đây rốt cục sẽ rời đi !"

Quái điểu không dám gật đầu, nhưng trong lòng thì rất hoàn toàn đồng ý lời nói của Trác Tri Viễn, chỉ là đang nghĩ, nếu như hắn sớm đi vài năm, thì nó càng vui mừng hơn.

"Muốn cười thì cứ cười đi! Ta biết ngươi sớm mong ta cút càng nhanh càng tốt ! Nhưng thật ra mấy năm nay cũng đã là quấy rầy ngươi quá. Bất quá lại nói tiếp, hiện giờ tuy muốn rời đi, nhưng cũng có chút luyến tiếc ngươi! Cũng không biết hôm nay từ biệt, sau này còn có cơ hội gặp lại hay không ! Hiện giờ cũng chỉ có hy vọng là ngươi sớm tu thành hình người, rời khỏi câu sinh phiên não nghiệp chướng đại trận này, đến lúc đó ta tất nhiên sẽ chuẩn bị sẵn rượu ngon để cùng say sưa với ngươi !" Nói đến rượu ngon, Trác Tri Viễn không khỏi lại nghĩ đến Lý Độ, ông lão với nhiều nếp nhăn trên mặt, gặp lại được mình chắc hẳn sẽ vô cùng kinh hỷ (ngạc nhiên và mui mừng).

Quái điểu nhẫn nhịn nửa ngày cuối cùng nhịn không được, cười lên ha hả, chỉ là tiếng cười của nó thực rất cổ quái, khiến cho xa xa trong rừng có một con yêu thú bị dọa tưởng rằng Trác Tri Viễn sắp dùng chúng nó để thí luyện, liền nhanh chóng trốn biến đi.

"Ngồi lên đây đi, ta sẽ đưa ngươi đi ra ngoài!" Quái điểu giang rộng hai cánh, đôi mắt đen thùi gắt gao nhìn chằm chằm Trác Tri Viễn, như sợ là hắn sẽ đổi ý.

Trác Tri Viễn cũng không khách khí, thả người nhảy lên lưng quái điểu, vỗ vỗ nhẹ đầu nó, quái điểu liền giương cánh bay lên trời, hướng về phía trước bay nhanh đến, Trác Tri Viễn ngồi ở trên lưng nó rất là vững vàng, chỉ cảm thấy luồng khí dữ dội xung quanh cơ thể, không khỏi nhắm hai mắt lại, chân khí trong cơ thể tự động vận chuyển, bảo vệ toàn thân, để cho không bị ảnh hưởng bởi luồng khí này.

Khi quái điểu toàn lực vỗ cánh, tốc độ quả thật là có chút kinh người, cũng bất quá chỉ là mười mấy canh giờ, liền đã đem Trác Tri Viễn đến chỗ cao nhất của thập vạn thâm uyên này, chỉ cần leo lên trên vài dặm nữa, đó chính là lối ra.

Tìm một địa phương bằng phẳng, quái điểu dừng lại, trong ánh mắt chẳng biết tại sao lại có vài phần không đành lòng.

Bảy năm qua, tuy rằng không giây phút nào quái điểu không mong chờ Trác Tri Viễn nhanh chóng rời đi, chỉ là đến khi thật sự ly biệt, bảy năm sống chung cũng khiến cho nó mang vài phần thương cảm. Quái điểu giờ phút này ngoài mang cơ thể một con chim ra, thì linh trí của nó cơ hồ cùng với nhân loại không khác gì nhau, tình cảm của nhân loại tự nhiên nó cũng không khuyết thiếu.

"Chỉ có thể đem ngươi đến nơi này thôi, trở lên thêm vài dặm, đó là lối ra. Nhậm Phi tiểu tử năm đó cũng chỉ để cho ta đưa đến nơi đây, vì ở phía trên có người đang trấn thủ." Giọng nói của quái điểu có chút cổ quái, tựa hồ mang theo vài phần nghẹn ngào không muốn.

Trác Tri Viễn mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve đầu quái điểu :"Điểu huynh, hôm nay từ biệt, hy vọng sau này có cơ hội gặp lại. Bất quá theo ta thấy ngươi hiện tại đối với khoảng cách tu thành hình người, sợ cũng không còn xa nữa. Đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị tốt rượu ngon chờ ngươi đi ra!"

"Đi ra ngoài cũng sẽ bị các ngươi coi là yêu quái, ta tình nguyện sống ở chỗ này còn hơn!" Quái điểu than thở một câu, nhưng mà Trác Tri Viễn cũng nghe ra được, nó bởi vì là sắp ly biệt, trong lòng cố ý không muốn nói lời thật.

"Nếu có ai kỳ thị ngươi là yêu quái, ta sẽ thay ngươi dạy dỗ hắn một phen ! Mau trở về đi, ngươi đi vắng, sợ là đám yêu thú là ngấp nghé hồng quả của ngươi !" Trác Tri Viễn trong lòng cũng có chút không đành lòng, nhân thế này, ngoại trừ Trần lão đầu, thì quái điểu này chính là người thứ hai ở cùng hắn lâu nhất, hơn nữa cùng với Trần lão đầu giống nhau, đều là sớm chiều làm bạn, nảy sinh tình cảm sâu sắc tự nhiên là không tránh khỏi.

Quái điểu liếc mắt nhìn kĩ Trác Tri Viễn một lần nữa, cuối cùng cũng không nói cái gì, vỗ cánh, lập tức bay xuống phía dưới, rất nhanh liền biến thành một cái chấm đen, Trác Tri Viễn sau khi nhìn thấy quái điểu rời đi, cũng là xoay người lại, hướng về lối ra cách đó không xa tiến đến.

Mà quái điểu sau khi bay ra thật xa, mới quay đầu nhìn lại, chứng kiến Trác Tri Viễn đang leo lên đến chỗ lối ra, trong miệng lầm bầm một câu :"Tiểu tử ngu ngốc này, so với Nhậm Phi tiểu tử còn ngu ngốc hơn, bảy năm thời gian, lại có thể không phát hiện ra ta là mẫu điểu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK