"Tư Quá Nhai là chuyên môn dùng để cho nhưng đệ tử Thủy Giáo phạm sai lầm diện bích tư quá (tự vấn lỗi lầm), gọi là Tư Quá Nhai nhưng thực ra cũng không phải là một tòa huyền nhai (vách núi), mà là một ngọn sơn phong (mỏm núi) nhỏ ở giữa tiền sơn và hậu sơn.
Trên sơn phong, chỉ có một tòa sơn môn, trên cửa có viết ba chữ "Tư Quá Nhai".
Sau khi bước qua đại môn, hiện ra trước mặt là một nơi trống trải. Đệ tử vị phạt diện bích tư quá, phải hướng sư trưởng thủ hộ ở nơi này nói rõ thời gian xử phạt của mình, đệ tử trấn thủ nơi này liền sẽ bố trí một cái trận pháp rồi chỉ thị cho người bị phạt đi vào, đợi khi nào hết thời gian xử phạt, trận pháp sẽ tự động biến mất, người bị phạt lúc này mới có thể đi ra ngoài trận.
Tại trong trận, người chịu phạt cũng không phải là thật sẽ diện bích tư quá . Một khi vào trận, người chịu phạt sẽ nhìn thấy trong trận thật giống như một cái luyện võ trường, ở mỗi ngóc ngách đều có một chiếc giường trúc đơn sơ cùng với một bộ bàn ghế, ở trong trận, đệ tử bị phạt tư quá có thể tự quyết định là ngủ hay tu luyện, hoặc chỉ là ngồi ngẩn người ở một chỗ, sẽ không ai đến quấy rầy hắn. Chỉ là mỗi ngày sẽ có người đưa cơm canh tới, cũng không ai có thể cùng hắn nói chuyện.
Tuy rằng loại trừng phạt này cũng không có quá trình trừng phạt về thể xác, nhưng mà tuyệt đại đa số đệ tử hầu hết đều không muốn bị loại trừng phạt này. Đối với tuyệt đại đa số người mà nói, mấy tháng tịch mịch không người nói chuyện với mình, so với bị ăn gậy hay quất roi còn khó chịu hơn.
Bất quá điều này đối với Trác Tri Viễn mà nói, cũng chỉ là cỏn con, nếu so với bảy năm cô đơn tịch mịch trong thập vạn thâm uyên thì ba tháng bị phạt này thấm vào đâu? Không quản Mạc Tuân có ý đồ gì, loại trừng phạt diện bích tư quá này, cơ hồ tương đương việc Trác Tri Viễn bế quan tu luyện.
Rất nhanh, Trác Tri Viễn liền được sự an bài của hình đường đệ tử ở chỗ này, tiến nhập vào một cái trận pháp.
Trận pháp cũng là đơn giản, bất quá cũng chỉ mấy chiếc cờ nhỏ mà thôi, nhưng khi Trác Tri Viễn vừa mới đi vào, cảm giác được cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, vừa rồi vẫn là cảnh đỉnh núi đài cao bình thường, hiện tại lại trở thành một căn phòng.
Ngoài trận thanh âm của tên đệ tử hình đường kia truyền vào :" Mỗi ngày sẽ có người đưa thức uống cùng thực vật tới cho ngươi, ba tháng trong này, ngươi có thể siêng năng tu luyện, cũng có thể ngủ. Trong trận vật gì cũng không sợ bị hư hao, ba tháng sau, ta sẽ triệt hồi trận pháp dẫn ngươi xuất trận."
Trác Tri Viễn không nói, hắn căn bản không biết mình lời hồi đáp của mình, người bên ngoài không biết có nghe được hay không, cho nên hắn cũng không để ý tới.
Đánh giá xung quanh một lượt, có một chiếc giường đá, một chiếc bàn một chiếc ghế dựa, còn lại không có cái gì. Cả không gian chu vi ước chừng mười trượng, thực cũng không nhỏ. Tựa như một cái luyện võ trường thu nhỏ vậy.
Đối với cái loại cuộc sống sống một mình một phòng này, so với bên cạnh có một đám sư huynh đệ, Trác Tri Viễn trái lại quen thuộc với nếp sống như giờ hơn. Vì thế cũng không do dự, lập tức đi lên giường đá, ngồi xếp bằng, rất nhanh liền tiến nhập vào trạng thái tu luyện 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】.
Nhắc tới cũng lạ, bên trong hai tay Trác Tri Viễn hiện tại mỗi bên đều có một thanh bảo kiếm, khi hắn thử đem chân khí vận đến hai tay, lại phát hiện chân khí không như trước đây, sẽ tự động tuần hoàn ba mươi sáu vòng tiểu chu thiên. Mà không những không có ba mươi vòng tiểu chu thiên, căn bản ngay cả một vòng tiểu chu thiên cũng đều không có. Chân khí men theo thủ thiếu dương tam tiêu kinh đi xuống, sau đó liền lập tức ngưng tại đầu ngón tay, một chút động đậy cũng không có.
Trác Tri Viễn cảm thấy có chút kỳ quái, cũng không biết chân quyết của mình xảy ra vấn đề gì, lập tức cũng chỉ là đem chân khí thu về trong đan điền, lại từ trong trạng thái tu luyện tỉnh dậy.
" Chẳng lẽ là sau khi bên trong hai cánh tay có được hai thanh lợi khí, thì công pháp trên trang giấy 'lao cung đệ nhất quyết' liền đã tu luyện xong rồi sao?" Trác Tri Viễn trong miệng thấp giọng thì thào, trong đầu đột nhiên giống như minh bạch điều gì rồi.
Trác Tri Viễn hồi tưởng lại chính mình khi mỗi lần đem đoản kiếm trong suốt bên trong cánh tay phải bức ra bên ngoài cơ thể đều là từ huyệt lao cung ở lòng bàn tay bức ra, mà "lao cung đệ nhất quyết" lúc ban đầu, cũng là xoay xung quanh huyệt lao cung sinh ra chân khí xoay tròn, theo sau mới dần dần mở rộng đến cả trên cánh tay.
"Tựa hồ, ta đã có thể bắt đầu tu luyện trang giấy thứ hai của 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 rồi sao?"
Trác Tri Viễn trong lòng yên lặng nói thầm, nhưng mà ̣nội tâm có chút khiếp đảm, hắn không biết nhất cử nhất động của mình ở chỗ này, người ngoài trận có thể thấy được hay không, điều này làm cho hắn không dám lấy trang giấy kia ra. Tuy rằng Trác Tri Viễn tại trong 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 không cảm ứng thấy có ma tính dao động, đủ để thuyết minh đây là chân quyết nằm trong thiền tông, nhưng dù sao cũng không phải là công pháp của Thanh Nguyên Sơn Thủy Giáo, Trác Tri Viễn thật đúng là có lo lắng, một khi phần chân quyết này bị lộ ra ngoài, sẽ mang cho mình một phiền phức lớn. Đặc biệt tại bên ngoài còn có một tên Mạc Tuân như hổ rình mồi, tựa hồ luôn luôn muốn phải đuổi Trác Tri Viễn xuống núi cho bằng được.
Chính là, mấy lần muốn thử tu luyện "lao cung đệ nhất quyết" lại lần nữa. Trác Tri Viễn lại thêm thất vọng, chân quyết này thật đúng là rất kỳ quái, những chân quyết khác, cho dù là tu luyện lên cao, cũng sẽ không xuất hiện tình trạng tu luyện giả không thể tu luyện thế này. Duy chỉ riêng có 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 này, Trác Tri Viễn giờ phút này lại không cách nào tiến vào trang thái tu luyện.
Xem ra đã tới lúc tu luyện "ngọc chẩm đệ nhị quyết", nhưng mà, đến tột cùng phải như thế nào mới xác định được đệ tử hình đường bên ngoài kia, có thấy được những gì Trác Tri Viễn đang làm trong trận hay không?
Khi Trác Tri Viễn đang tìm một biện pháp giải quyết hợp lý thì đột nhiên tại bên ngoài "gian phòng" hắn ở vang lên tiếng gõ cửa, Trác Tri Viễn theo quán tính hỏi một tiếng :"Ai vậy?" Ngoài cửa liền truyền ra một thanh âm non nớt, "cơm trưa của ngươi tới." Nói xong, cánh cửa liền được mở ra, lập tức một cái bọc được ném vào.
Trác Tri Viễn trong lòng vừa động, lập tức hỏi :" Vị sư đệ này, xin hỏi ngươi đang ở ngoại trận có thể nhìn thấy tình hình trong trận không?"
" Ta mà thấy được ta sẽ trược tiếp đi vào, còn gõ cửa sao? Sư huynh ngươi lần đầu tiên bị phạt diện bích sao? Trận pháp này ngươi một khi tiến vào, từ bên ngoài nhìn vô thì tựa như một tòa nhà bình thường, từ bên ngoài không thể nhìn thấy được tình hình bên trong!"
Trác Tri Viễn nghe nói như thế, lúc này mới yên lòng nói :"Đa tạ sư đệ."
" Rất nhiều đệ tử bị phạt diện bích, đều cũng lợi dụng đoạn thời gian này siêng năng tu luyện, vì như vậy công pháp của bọn họ sẽ không bị sư huynh đệ của bọn hắn học trộm, nơi này ngăn chặn tuyệt đối người khác có thể nhìn thấy tình hình bên trong trận. Trừ phi phá cửa mà vào!" Đồng tử đưa cơm cũng là hảo tâm, phá lệ tặng Trác Tri Viễn một câu.
Trác Tri Viễn mừng rỡ, lần thứ hai nói: "Đa tạ, đa tạ!
Đồng tử đóng chặt "cửa" lại, Trác Tri Viễn lập tức cũng không còn nghe thấy tiếng động ở bên ngoài nữa.
Mạng lag quá ta không post được. Có gì tối ta post tiếp. Không lão nào rảnh rỗi thì lôi về hộ ta với.