"Ta đợi ngươi đã lâu!"
Khi Tần Phỉ cùng Trác Tri Viễn đã đứng đối mặt với nhau trên đàn, Tần Phỉ liền mở miệng nói trước. Bên trong khẩu khí mang theo vài phần oán độc. Chắn hẳn, tám năm trước Trác Tri Viễn đã khiến cho hắn diện bích ở Tư Quá Nhai một năm, thế nên hắn nguyên bản dẫn trước Trần Nhất Tân rất xa, nhưng mà thẳng đến hiện tại vẫn không thể nắm chắc chiến thắng Trần Nhất Tân, thậm chí còn vì vậy mà mất đi tư cách trở thành đệ tử đích truyền của chưởng môn, hắn lúc nào cũng ghi hận trong lòng vậy sao?
Nhìn nhìn Tần Phỉ, Trác Tri Viễn cũng bình tĩnh trả lời một câu :"Ta cũng vậy!"
Tám năm trước ỷ thế hiếp người, đủ để cho Trác Tri Viễn khắc ghi đến tận hôm nay.
Tám năm trước bởi vì Tần Phỉ liên luỵ, mà Trác Tri Viễn suýt nữa đã táng thân tại thập vạn thâm uyên. Loại ghi nhớ này tựa như đã khắc vào trong tâm khảm, làm cho Trác Tri Viễn luôn dằn vặt bứt rứt như thế nào, chỉ có bản thân Trác Tri Viễn mới có thể hiểu hết.
Trác Tri Viễn tám năm trước, chỉ là một hài tử bằng lòng với số mệnh hưởng thụ một ngày một chén cơm no, nhưng mà chính Tần Phỉ đã tự tay đánh nát chén cơm của hắn, dù cho hắn cũng gián tiếp giúp cho Trác Tri Viễn có được thành tựu ngày hôm nay, thế nhưng cũng đã gieo xuống trong lòng hắn mầm mống thù hận.
Nếu không phải Trần lão đầu trong sáu năm an bài, nếu không phải Trác Tri Viễn sau khi tiến vào thập vạn thâm uyên may mắn có được thiên cương lưu ly kiếm và 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】, nếu không phải hắn gặp được quái điểu, thì e rằng hiện tại Trác Tri Viễn bất quá chỉ làm nắm xương trắng mà thôi.
Hết thảy những chuyện này, khởi nguyên chỉ là từ một khối thất văn linh thạch!
Nhìn thấy Trác Tri Viễn bình tĩnh, Tần Phỉ cười lạnh một tiếng, bày ra tư thế chiến đầu :"Vậy bắt đầu đi!"
Thế nhưng Trác Tri Viễn lại không có sốt ruột động thủ, mà là từ trong ngực móc ra một khối đá, ném tới dưới chân Tần Phỉ.
Tần Phỉ sửng sốt, cúi đầu nhìn lại, lấy tu vi hiện tại của hắn, đương nhên là chỉ cần một mắt liền nhìn ra, khối đá đó chín là khối thất văn linh thạch trước kia đã dẫn phát ra cừu hận giữa hai người.
Trác Tri Viễn nhớ lại tình cảnh trước khi mình lên đài, Trần Nhất Tân từ trong lòng ngực lấy ra khối thất văn linh thạch này. Lúc ấy, Trần Nhất Tân nói :"Hắn không phải là muốn khối đá này sao? Hôm nay, chính là lúc ngươi đưa cho hắn!" Lúc ấy, Trác Tri Viễn cũng không nói gì, chỉ là yên lặng tiếp nhận khối linh thạch này, mang lên trên đàn.
Năm ngón tay hơi cong, nhẹ nhàng một trảo, khối thất văn linh thạch liền từ trên mặt đất trực tiếp bay vào trong lòng bàn tay Tần Phỉ, một chiêu cầm long thủ này của Tần Phỉ, tuy rằng chỉ là công phu nhập môn, nhưng cũng có thể từ thủ pháp không tầm thường nhìn ra Tần Phỉ có thực lực hơn người.
"Khối đá đó, tặng cho ngươi!" Trác Tri Viễn nói xong, cuối cùng từ trên lưng rút bảo kiếm của mình ra, chẳng qua là so sánh với thanh kiếm của Tần Phỉ, hiển nhiên là kém hơn.
Dù cho kiếm của Tần Phỉ cũng không phải là tiên gia bảo khí gì đó, nhưng mà dưới mắt mọi người cũng nhìn ra được kiếm của hắn ít nhất cũng là lợi khí chém sắt như chém bùn, mà trường kiếm trong tay Trác Tri Viễn, thuộc loại do một lượng lớn kim loại phẩm chất kém chế tạo. Trong môn bình thường khi đệ tử luyện công, mới đi dùng loại phá kiếm này.
Tần Phỉ một kiếm xuất ra, bất ngờ là không có cầu kỳ, chỉ là một chiêu đơn giản nhất của【 Linh Tê kiếm chỉ 】 trong môn phái. Nhưng mà, một chiêu tử khí đông lai phổ thông nhất này, được Tần Phỉ thi triển ra lại có khí thế bất đồng. Giống như thật sự dẫn động tử vi chân khí từ phía đông đến, đẩy về phía Trác Tri Viễn, áp lực vô hạn kia, thậm chí làm cho ống tay áo trên người những đệ tử ở dưới đài phía sau Trác Tri Viễn phần phật vang lên.
Trác Tri Viễn cũng không vội vàng, dưới áp lực cực lớn này, trường kiếm trong tay hắn vẽ ra một nửa vòng tròn, thong dong đem mũi kiếm của Tần Phỉ dẫn lệch qua người, chân khí dồi dào mãnh liệt kia, cũng theo đó bị kéo sang một bên, bình yên vô sự. Đồng thời, mũi kiếm đang hất chéo lên, liền hạ xuống nhanh chóng, cũng là một chiêu cực đơn giản ngân hà xa xăm . Chẳng qua là, một chiêu ngân hà xa xăm không thể tầm thường hơn này, sau khi được Trác Tri Viễn thi triển ra, lại thật sự giống như ngân hà treo ngược, không trung giữa ban ngày xuất hiện mấy trăm vạn vì tinh tú, mang theo vô thượng uy áp từ trên trời áp xuống Tần Phỉ.
Rất nhiều người xung quanh không khỏi hít một hơi lạnh, vì cái gì hai chiêu cực kỳ tầm thường này tại trong tay bọn họ sử dụng, lại có hiệu quả khiến cho kẻ khác phải hoảng sợ như vậy, ngay cả Giang Vô Hoạn cũng không khỏi phải một lần nữa đánh giá lại Tần Phỉ, tựa hồ gia hỏa này, bản thân mình còn chưa hẳn nắm chắc mười phần chiến thắng hắn. Đó là nếu như, Giang Vô Hoạn không dùng ô sát la hầu huyết diễm.
Nhưng mà một chiêu này của Trác Tri Viễn, dù cho đã đem uy lực của ngân hà xa xăm phát huy tới cực hạn, nhưng nó vẫn không thể đối với Tần Phỉ gây ra chút thương tổn nào. Tần Phỉ ngay cả không vì chăm chỉ tu luyện để đuổi theo Trần Nhất Tân, thì thiên tư cũng tuyệt đối là hơn Trần Nhất Tân, cho dù tu trì có hơi kém Trần Nhất Tân một chút, nhưng mà đối với lĩnh ngộ sự tinh diệu của các chiêu thức thì chắc chắn là hơn Trần Nhất Tân rất nhiều. Nếu không phải do chênh lệch tu trì cùng tinh lực, chỉ sợ Tần Phỉ đã sớm đi khiêu chiến Trần Nhất Tân, cũng sẽ không chờ tới ngày hôm nay vẫn còn đang ẩn nhẫn.
Trong nháy mắt, hai người ở trên đàn, giống như đối chiêu bình thường, trước mặt Thủy Giáo đệ tử biểu diễn ra những chỗ tinh diệu của 【 Linh Tê kiếm chỉ 】, thoáng chốc đã vượt qua mười chiêu.
" 【 Linh Tê kiếm chỉ 】, vốn là được lấy từ một câu thơ Đường cổ 'thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông' , người tu tập cần phải có tâm hữu linh tê (tâm ý tương thông=> đối với công pháp này thấu hiểu nó như thấu hiểu người yêu...), vì sao những kiếm chiêu bình thường này ở trong tay Trác Tri Viễn và Tần Phỉ, lại trở nên tinh diệu vô cùng, các ngươi cũng phải dựa vào đó mà tự lĩnh ngộ."
Ngay khi Trác Tri Viễn cùng Tần Phỉ còn đang đối chiến thì tham âm trong trẻo cùng lạnh lùng của Mạc Tuân vang lên, thanh âm không lớn, nhưng đủ để cho mỗi một đệ tử đang quan chiến xung quanh nghe rõ, đồng thời cũng giúp cho những đệ tử đó linh ngộ không ít.
Giữa sân, kiếm ý của hai người vẫn quấn lấy nhau không dứt, nhưng mà không gì ngoài chiêu thức tinh diệu, cùng với khí thế đặc thù do chân khí của tu chân giả phát ra, nguyên vốn giữa hai người đang đấu nhau đến sơn băng địa liệt, nhưng lại không hề làm cho người ngoài đang quan sát cuộc chiến cảm thấy được là họ đang liều chết đánh nhau. Đối chiến trong sân, thật sự là quá mức xảo diệu, tựa như giữa sư huynh đệ đang đối chiêu bình thường, đã không còn như thời điểm trước khi bọn họ cùng người khác chiến đấu, có cái loại khí thế ngất trời kia nữa!
Đang lúc mọi người còn đang nghĩ như thế thì không khí trong sân đột nhiên biến đổi.
Chỉ thấy kiếm chiêu của Tần Phỉ đột nhiên nhanh hơn, một hơi liên tục xuất ra mười kiếm, Trác Tri Viễn thì vẫn không có chút hoang mang, giơ kiếm lên đỡ, giữa không trung tiếng đinh đinh đang đang hai kiếm chạm nhau vang lên không dứt bên tai.
Kiếm chiêu liên tục không ngớt, tạo ra một khí thế như thái sơn áp đỉnh, ngay cả mọi người đứng ngoài sân cũng cảm thấy khí thế khổng lồ này, nhưng mà bọn hắn cũng biết, chỉ dựa vào trọng áp này căn bản không đủ để cho Tần Phỉ chiến thắng Trác Tri Viễn. Một quyền mà trước đây Trác Tri Viễn hay biểu hiện ra ngoài, so với trọng áp này còn muốn lớn hơn rất nhiều.