"Đa tạ Mạnh sư huynh! "Trác Tri Viễn tuy rằng khó hiểu với thái độ của Mạnh Vân Cao đối với mình, nhưng làm sao mà nghĩ được những dụng ý rối rắm trong đó ? Dù sao cũng biết chắc rằng Mạnh Vân Cao vốn là có trách nhiệm ở chỗ này chờ người xông ải thành công, nên hắn cũng không có khách khí nhiều lắm, nói một tiếng cảm tạ rồi đứng bên cạnh Mạnh Vân Cao.
Thanh trường kiếm vốn là đang phiêu phù ở không trung, nhưng sau khi Mạnh Vân Cao bấm ra hai cái thủ quyết, trường kiếm kia đột nhiên phóng ra hào quang lóa mắt, hào quang kia giống như xúc tua của bạch tuộc, đem Mạnh Vân Cao bao bọc trong đó. Mạnh Vân Cao nắm lấy cánh tay của Trác Tri Viễn, hắn cũng liền bị những hào quang giống xúc tua kia bao bọc lại bên trong, bên tai lập tức truyền đến thanh âm của Mạnh Vân Cao :"Trác sư đệ, nhắm mắt lại, chúng ta đi đây!"
Trác Tri Viễn theo lời nhắm mắt lại, thầm nghĩ nguyên lai ngự kiếm phi hành vốn là như thế này, không phải như chính mình tưởng là chân đạp phi kiếm, mà là do phi kiếm do mình luyện thành phóng ra quang hoa, đem người thi pháp bao bọc vào trong đó, rồi sau đó có thể trong nháy mắt bay được mấy nghìn dặm.
Bên tai chỉ nghe tiếng gió vù vù, cũng chỉ là trong nháy mắt, bên tai Trác Tri Viễn liền nghe được thanh âm của Mạnh Vân Cao :"Trác sư đệ, tới rồi!"
Mở mắt ra, nơi này không phải là ngoại ngũ đường của tiền sơn sao? Nhìn thấy địa phương quen thuộc, từng gian phòng ốc, từng con đường nhỏ từng được tự tay mình quét qua, khiến cho trong lòng Trác Tri Viễn không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp.
Hai người sóng vai đi vào bên trong, người đầu tiên Trác Tri Viễn gặp được là một thiếu niên thoạt nhìn có chút quen mặt, chỉ là thời gian quá lâu, cũng không nhớ nổi tên của hắn.
Thiếu niên kia nhìn thấy hai người thì cực kỳ sửng sốt, lập tức hành lễ nói :"Hai vị sư..." Nguyên bản đại khái là tính toán gọi hai vị sư huynh, bởi vì Mạnh Vân Cao một thân hắc y, sớm thuyết minh thân phận đệ tử hậu sơn của hắn, thiếu niên này chỉ là một tạp dịch của ngoại ngũ đường, gặp được đệ tử hậu sơn, làm sao có thể lại không lo sợ ? Chỉ là khi ánh mắt dời đến Trác Tri Viễn, cũng liền sửng sốt, y phục trên người hắn tuy rằng đã mất đi ống tay áo và ống quần, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đây là quần áo của ngoại ngũ đường, khiến cho thiếu niên này không biết nên xưng hô thế nào, trong lòng tự hỏi, chẳng lẽ gia hỏa này gây họa, bị đệ tử hậu sơn dẫn đến trách phạt ? Chỉ là, người kia là ai ? Ta vì sao chưa bao giờ thấy qua hắn ?
Hình dáng của Trác Tri Viễn qua bảy năm đã thay đổi nhiều, thiếu niên kia ngay cả trước đây có từng gặp qua hắn , thì hiện tại cũng không thể nhận ra hắn được.
Mạnh Vân Cao nhìn thấy thái độ hoảng sợ của thiếu niên kia, không khỏi nhíu nhíu mày, kiêu ngạo nói :" Ngươi là tạp dịch của ngoại ngũ đường phải không ? Nhanh đi mời thanh trần đường Lý Độ đường chủ đến, nói hậu sơn Mạnh Vân Cao cầu kiến!"
Nguyên bản Mạnh Vân Cao nếu muốn gặp người của ngoại ngũ đường, căn bản không cần ba cái khách khí cần cầu kiến này, nhưng mà hiện tại Lý Độ chính là người có ân với Trác Tri Viễn, mà hắn lại muốn lấy lòng Trác Tri Viễn, tự nhiên là khách khí vài phần.
Thiếu niên kia lần thứ hai liếc mắt nhìn Trác Tri Viễn một cái, thầm nghĩ cũng không biết gia hỏa này như thế nào lại đắc tội với vị đệ tử hậu sơn này, hôm này chỉ sợ là xảy ra đại sự!
Trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần liên quan đến đệ tử hậu sơn, toàn bộ đều là đại sự, cho dù là đệ tử hậu sơn kéo đến đánh rắm, thì mùi hắn ngửi được đều là hương thơm. Cũng không thể trách thiếu niên này được, chỉ là do quy củ trong Thanh Nguyên Sơn gây ra, đừng nói là hắn, cho dù là sư trưởng phụ trách dạy võ nghệ ở ngoại môn, trông thấy đệ tử hậu sơn cũng phải thi lễ của vãn bối. Thủy Giáo cấp bậc rất nghiêm ngặt, ai cũng không được phép làm trái.
"Sư huynh xin chờ một chút!" Dứt lời, thiếu niên kia vội vàng xoay người chạy vào bên trong, Trác Tri Viễn lại nhìn nhìn xung quanh, lửng thững đi theo vào bên trong, hắn không cho rằng mình có tư cách để được Lý Độ đi ra chào đón.
Mạnh Vân Cao nguyên bản muốn ở chỗ này chờ Lý Độ tới gặp, nhưng mà chứng kiến Trác Tri Viễn sốt ruột đi vào bên trong, liền cũng vội vàng đi theo.
Lý Độ nghe được tạp dịch báo lại có một đệ tử hậu sơn đến tìm mình, cũng không khỏi là sửng sốt, vội vàng mang giầy, từ trong phòng đi ra.
Bất quá mới đi được vài bước, hắn liền nhìn thấy Trác Tri Viễn ăn mặc kỳ lạ, đi theo phái sau là một đệ tử hậu sơn, mà đệ tử hậu sơn kia tựa hồ đối với Trác Tri Viễn hơi có vẻ lấy lòng.
Hơi đánh giá qua một chút, Lý Độ liền nhận ra người này chính là Trác Tri Viễn, trên mặt không khỏi mừng rỡ, Trác Tri Viễn cũng vội vàng chạy tới, miệng hô to :"Đường chủ sư phụ, con đã đi ra được rồi !"
Lý Độ chứng kiến Trác Tri Viễn chạy vội tới trước mặt mình, phát hiện hài tử này so với chính mình đã cao hơn mấy phân, vui sướng vô cùng, trong lòng cũng không khỏi dâng lên chua sót, nhớ lại ngày xưa, trên mặt nhất thất thời liền giàn dụa nước mắt.
"Đường chủ sư phụ, người... sao người lại khóc?" Trác Tri Viễn trong lòng sợ hãi, nhìn thấy Lý Độ chảy ra nhiều nước mắt như vậy, không khỏi rất lo lắng.
Lý Độ trên mặt nước mắt giàn dụa, nhưng vẻ mặt cũng hiện lên sự vui mừng :"Tốt, tốt, cuối cùng đã đi ra rồi ! Tiểu tử tốt, ha ha, tốt!" Giờ khắc này, trong lòng Lý Độ cũng là sục sôi không thôi, làm sao còn có thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Mạnh Vân Cao thấy thế trong lòng hơi có bất mãn, thầm nghĩ Lý Độ ngươi bất quá chỉ là đường chủ của một trong ngoại ngũ đường mà thôi, sao lại dám kêu Trác sư đệ là tiểu tử ? Bất quá chứng kiến Trác Tri Viễn đối với Lý Độ rất là tôn kính, cho nên hắn cũng không mở miệng để thêm phiền phức.
"Đường chủ sư phụ, đệ tử đã ra rồi, mấy năm nay, đã khiến cho sư phụ phải lo lắng ! Xin nhận một lạy của Tri Viễn !" Nói xong, Trác Tri Viễn liền trực tiếp quỳ xuống, đem hồng quả đặt ở một bên, hai tay chống xuống, dập đầu trước Lý Độ.
Hành động này quả thực dọa cho Mạnh Vân Cao hết hồn, nhanh chóng nhắc khéo Lý Độ : "Lý đường chủ, ta chính là Mạnh Vân Cao ở hậu sơn, hôm nay phụ trách tuần tra tại lối ra của câu sinh phiền não nghiệp chướng đại trận, gặp được Trác sư đệ. Vốn nên mang Trác sư đệ đi gặp chưởng môn sư phụ, chỉ là Trác sư đệ lại muốn đến thăm ngươi trước..."
Ngụ ý, tự nhiên là Trác Tri Viễn hiện tại nhất định sẽ trở đệ tử đích truyền của chưởng môn, Lý Độ ngươi không thể đảm đương nổi cái phục lạy này của Trác Tri Viễn.
Lý Độ vừa nghe, trong lòng cũng là rung động mãnh liệt, hắn biết Trác Tri Viễn nhất định có thể đi ra, nhưng do thời gian dài quá, cũng không khỏi mất đi sự tin tưởng. Hôm nay tuy gặp được Trác Tri Viễn, nhưng cũng tuyệt không thể tưởng được hắn lại có thể xông đến lối ra của mười vạn dặm, cũng khó trách hắn tiêu phí nhiều năm thời gian như vậy.
Vì thế Lý Độ vội vươn tay đỡ Trác Tri Viễn dậy, giờ phút này, hắn thật sự không thể đảm đương nổi lễ lớn thế này của Trác Tri Viễn.
Trác Tri Viễn sau khi bị nâng dậy, cũng là sửng sốt, lập tức lại quỳ trên mặt đất nhìn Lý Độ :"Đường chủ sư phụ, người sao vậy?"
Lý Độ mạnh mẽ đem Trác Tri Viễn từ trên mặt đất nâng dậy, vén áo lau nước mắt, cười nói :"Hài tử ngốc, ngươi hiện tại đã là đệ tử đích truyền của chưởng môn, từ nay về sau, toàn bộ môn nhân đệ tử ở tiền sơn này, không quản lớn bé, gặp ngươi cũng đều phải xưng hô một tiếng sư huynh, ta hiện tại là sao gánh nổi cái lễ lớn như thế này của ngươi ?"
Trác Tri Viễn nghe vậy, liền xoay đầu lại liếc mắt nhìn Mạnh Vân Cao một cái, nói :"Mạnh sư huynh, thật như vậy sao?
Mạnh Vân Cao yên lặng gật gật đầu, Trác Tri Viễn thoáng suy nghĩ rồi nói :"Mạnh sư huynh, phiền ngươi tránh đi một lát, ta có mấy lời cần nói với đường chủ sư phụ."