Loại va chạm đập vào nhau này là cực kỳ tiêu hao chân khí, cho dù chân khí trong cơ thể Trác Tri Viễn hùng hậu đến trình độ vượt xa những đồng bối với hắn, nhưng lại cũng không chịu nổi tiêu hao như thế, rất nhanh liền tiêu hao hầu như không còn.
Nguyên bản chân khí tán nhập tứ chi bách hài từng luồng từng luồng suy yếu, giống như rắn bị rút sạch xương cốt, uể oải từ bên trong huyệt đạo rút về đan điền, cũng không chịu đi ra nữa.
Mà Trác Tri Viễn khi nhìn vào đồ thị trên đồ hình của tờ giấy "ngọc chẩm đệ nhị quyết" kia tựa hồ sản sinh ra một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Chân khí hơi hơi khôi phục một chút, liền từ trong đan điền chậm rãi theo hướng về phía trước chạy lên, tuy rằng tốc độ cực chậm, nhưng lại vững vàng liên tục.
Cũng không biết qua thời gian bao lâu, chân khí suy yếu bò qua đỉnh đầu Trác Tri Viễn, bắt đầu từ bên trong đốc mạch dần dần xuống phía dưới, nhưng khi đã đến gần huyệt ngọc chẩm ở sau ót, lại phân ra một luồng chân khí cực yếu ớt, chảy vào bên trong huyệt ngọc chẩm.
Trác Tri Viễn cảm giác được rõ ràng trong huyệt ngọc chẩm của mình sản sinh một vòng xoáy cực kỳ nhỏ, thế nhưng lại tuyệt đối không có được lực lượng va chạm và tốc độ xoay tròn cao như lúc tu luyện " lao cung đệ nhất quyết". Lúc ấy chân khí Trác Tri Viễn vừa tiến vào huyệt lao cung thì liền lập tức hình thành vòng xoáy mạnh mẽ, hơn nữa mỗi khi xoay tròn được mấy vòng, phạm vi của lốc xoáy kia liền sẽ tăng lớn vài phần, rồi rất nhanh sẽ ở bên trong hai cánh tay của hắn lưu chuyển tuần hoàn mấy vòng.
Nhưng lần này có chút bất đồng, tia chân khí rất nhỏ trong huyệt ngọc chẩm chuyển động được một hồi thì càng ngày càng suy yếu, rất nhanh liền biến mất trong huyệt ngọc chẩm. Mà khi tia chân khí này biến mất, chân khí còn lại đang lưu chuyển chậm chạp bên trong đốc mạch cũng hưu một tiếng đường cũ phản hồi, lui trở lại trong đan điền. Tựa như một con thỏ bị kinh hãi...
Trác Tri Viễn cảm giác được toàn thân mình đau nhức khó chịu, mỏi mệt không chịu nổi, giờ phút này cũng vô pháp tiếp tục giữ vững được trạng thái, căn bản không đợi hắn chủ động làm ra phản ứng gì, cũng đã từ trong trạng thái kỳ ảo trở về hiện thực.
Khi mở hai mắt ra, Trác Tri Viễn kinh ngạc phát hiện, trên mặt đất trước mặt, đặt rải rác chín cái bọc, trong đó cùng chứa bánh bao và dưa muối như lúc trước.
" Chín? Vì sao đồng tử đưa thức ăn lại đưa tới chín phần thực vật? Chẳng lẽ lần tu luyện vừa rồi của ta, đã mất đến bốn ngày rưỡi? " Trác Tri Viễn quả thực khó mà tin được, hắn cảm giác được thời gian mình tu luyện, nhiều lắm cũng chỉ qua thời gian hai nén hương, lại không thể ngờ nhoáng một cái đã qua đến hơn bốn ngày.
Sau khi ăn mấy cái banh bao, Trác Tri Viễn cũng không có sức lực suy nghĩ vì sao trong lúc tu luyện, thời gian lại trôi nhanh như vậy. Đã lâu rồi chưa có xuất hiện khốn ý (nghĩa như đau đầu) mãnh liệt như thế, thân thể của Trác Tri Viễn mạnh mẽ đến biến thái, nếu không phải chịu sự hủy hoại như lần tu luyện vừa rồi, tuyệt đối sẽ không sinh ra khốn ý như vậy.
Khốn ý quét qua đại não, Trác Tri Viễn liền tức khắc mê man mà thiếp đi. Trong giấc mơ, hắn cảm giác được huyệt đạo toàn thân của minh giống như bị một vũng nước ấm vây quanh, thoải mái đến cực điểm, toàn thân uể oải hận không thể cứ như vậy nằm ngủ luôn, không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.
Đến khi Trác Tri Viễn tỉnh dậy, hắn chứng kiến trên mặt đất những cái bọc thức ăn đã được mình thu thập sạch sẽ, một lần nữa xuất hiện bốn cái, nói cách khác, giấc ngủ này của Trác Tri Viễn ít nhất đã trải qua hai mươi bốn canh giờ, suốt hai ngày!
" Ta cũng có thể ngủ! "Trác Tri Viễn tự giễu cười cười, nghĩ đến chính mình tựa hồ bảy tám năm đều chưa từng được ngủ một giấc ngon, tại trong thập vạn thâm uyên, cho dù đôi khi hắn ngủ được một giấc, nhưng tất cả cũng là do tu luyện buồn tẻ vô vị, chỉ có thể ngủ để giết thời gian. Mà phần nhiều trong cuộc sống của Trác Tri Viễn, hắn là hoàn toàn dựa vào linh khí bổ sung kinh người của hồng quả, hoàn toàn không ngủ không nghỉ điên cuồng tu luyện.
Lại ăn mấy cái bánh bao, Trác Tri Viễn cảm giác được tinh lực bản thân dồi dào, không hề nghi ngờ, hắn lần thứ hai bày ra thiền tư, ngồi xếp bằng xuống, tiếp tục trùng kích "ngọc chẩm đệ nhị quyết" của 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】.
Lúc này đây, sau khi hắn tiến nhập vào cái loại trạng thái không có thị giác không có thính giác nhưng mà xung quanh hết thảy phát sinh xung quanh đều không thể giấu diếm được hắn, hắn chứng kiến ngoài trận có thêm một người.
" Hắn làm sao lại tới đây? Chẳng lẽ là muốn đến giám thị sao? Tên đệ tử hình đường kia không thể nhìn thấu hết thảy sự tình phát sinh trong trận, nhưng mà Mạc Tuân tu trì cao tuyệt, hắn sẽ không có thể nhìn rõ những việc ta làm trong trận chứ? Không tốt, nếu trang chân quyết này bị hắn thấy, còn không biết hậu quả sẽ tệ hại đến mức nào!"
Trác Tri Viễn trong lòng lặng lẽ suy tính, trong lòng không khỏi sản sinh ra vài phần sốt ruột. Loại cảm xúc sốt ruột này lại một lần nữa dẫn phát điểm trắng trong huyệt đạo cùng chân khí đụng vào va chạm với nhau, Trác Tri Viễn bắt đầu phát hiện, chính mình lại có thể vô pháp từ trong trạng thái kỳ ảo chủ động rời khỏi, không khỏi trong lòng càng nôn nóng, chân khí cùng điểm trắng trong huyệt đạo đụng vào va chạm tốc độ càng lúc càng nhanh, mức độ kịch liệt của lần va chạm này so với hai ngày trước còn mãnh liệt hơn nhiều!
"Đau quá!" Trác Tri Viễn lâu rồi không có cảm giác đau đớn thế này, thật giống như có người cầm ba vạn sáu nghìn cây kim đang đâm vào lỗ chân lông của hắn, đau đớn khó chịu, nhưng mà Trác Tri Viễn vẫn vô pháp không thể giải trừ loại trạng thái này.
Khiến Trác Tri Viễn cảm thấy đáng sợ nhất chính là, mặc dù tại trong trạng thái cơ hồ điên cuồng không khống chế được này, những gì phát sinh bên ngoài trận pháp, hắn vẫn có thể "nhìn" rõ ràng tường tận, không bỏ sót chút nào.
Ở bên trong loại đau đớn khó chịu này, khiến cho Trác Tri Viễn tâm niệm dao động là cái người kia đang đến trước mặt đệ tử hình đường, chỉ thấy tên đệ tử kia lúc này tra kiếm vào vỏ, nhanh chóng người nọ thi lễ của đệ tử :" Mạc tiên sinh... Ách, Mạc trưởng lão... Chưởng môn... "Hiển nhiên, người đệ tử này có chút bối rối không biết nên xưng hô thế nào với Mạc Tuân.
Mạc Tuân lại chỉ là nhẹ nhàng khoát tay chặn lại :" Không cần xưng hô rối rắm, ngươi gọi ta là Mạc tiên sinh được rồi. Ta tới hỏi ngươi, Trác Tri Viễn ở đâu trong cái trận kia?"
Hình đường đệ tử vội vàng chỉ về phương hướng của Trác Tri Viễn, Mạc Tuân chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua, lại hình như cũng chỉ có thể nhìn thấy một gian nhà bình thường, rất nhanh lại đem ánh mắt nhìn chăm chú trên người tên đệ tử.
"Trong nhiều ngày qua, Trác Tri Viễn làm những gì?"
Hình đường đệ tử vội vàng trả :"Hồi bẩm Mạc tiên sinh, đệ tử không biết, nhưng mà đồng tử tới đưa cơm ngoại trừ ngày đầu tiên còn cùng Trác Tri Viễn nói mấy câu, còn mấy lần đưa cơm sau, cũng chỉ là gõ cửa, sau đó tự mình đem cơm canh bỏ vào, trong trận một chút động tĩnh cũng không có. Chắc là Trác Tri Viễn đang siêng năng tu luyện." Trong lòng cũng đồng thời suy nghĩ, có khi ngủ say sưa cũng không chừng.
Mạc Tuân gật gật đầu, Trác Tri Viễn siêng năng tu luyện, điều này này cũng đã ở trong dự đoán của hắn, lại hỏi: "Ngày đầu tiên, đồng tử đưa cơm cùng Trác Tri Viễn nói những gì?"
" Trác Tri Viễn hỏi đồng tử kia, từ ngoài trận có thể nhìn thấy tình hình trong trận hay không. Đồng tử nói cho hắn biết không thể nhìn được thì Trác Tri Viễn tựa hồ rất là thoải mái, đồng tử kia còn nói sư môn sẽ không cho phép những người khác xem tình hình trong trận, làm như vậy là để đảm bảo công pháp của người diện bích không bị đệ tử khác nhìn trộm." Đệ tử của hình đường cung kính nói ra hết.