Mà giờ khắc này, uy lực một chiêu này của Mạnh Vân Cao cũng tự nhiên hiển lộ ra, giống như một con hổ già bị bệnh, cuối cùng đột nhiên lộ ra răng nanh sắc bén, toàn bộ năng lượng bộc phát, hướng về Phong Thiếu Thừa công tới.
Không quản thành bại của chiêu này, ít nhất trên mặt của Mạnh Vân Cao cũng giãn ra không ít, vẫn là so với Giang Vô Hoạn tốt hơn một chút.
Phong Thiếu Thừa nguyên tưởng rằng một đao này đem đoàn hỏa diễm kia sau khi chém thành vô số đốm lửa, thì đã hoàn toàn phá tan phòng ngự của Mạnh Vân Cao, dù sao người nào cũng đều có thể nhìn ra được, hỏa diễm này đã tiêu hao chân khí toàn thân của Mạnh Vân Cao mà ngưng tụ ra. Nhưng mà, hắn cũng là nghĩ gì làm nấy, sau khi một đao chém ra liền phi thân lao đến, muốn hoàn toàn đem Mạnh Vân Cao đạp xuống dưới đàn. Thế nhưng, lại không ngờ hỏa diễm này sau khi bị chém thành nhiều đốm lửa nhỏ, đột nhiên lại điên cuồng nổ mạnh.
Nguyên bản lực nổ mạnhcủa hỏa diễm không có ảnh hướng mấy đến Phong Thiếu Thừa, ít nhất cũng sẽ không giống tên đệ tử trước đó bị Mạnh Vân Cao dùng chiêu này đả bại, đến kiếm trong tay cũng cầm không được. Nhưng xui xẻo là do hắn quá mức tự tin, muốn thừa cơ hội này trực tiếp đem Mạnh Vân Cao đả bại, liền lao thân mình lên phía trước...
Xông lên trước, chẳng khác nào là đem mình đưa vào trung tâm của vụ nổ, tiếng nổ mạnh bùm bùm không dứt bên tai, cơ hồ là toàn bộ hỏa diễm đều cháy lên trên người hắn. Dù là Phong Thiếu Thừa thực lực có mạnh như thế nào đi nữa, cũng bị một chiêu này của Mạnh Vân Cao làm cho chật vật không chịu nổi, không ngờ nổ bay thân thể của hắn ngược ra sau.
Cho dù là không bị thương tổn gì, nhưng mà bộ quần áo của hắn cũng khó tránh, cơ hồ ngay trong nháy mắt liền bị thiêu thành tro tàn. Còn may mắn Phong Thiếu Thừa phản ứng linh mẫn, nhanh chóng sử pháp quyết, bảo vệ quần lót, bằng không, đại sư huynh hắn ngày hôm nay thể diện sẽ mất hết, trần truồng trước mặt chúng đệ tử trong Thanh Nguyên Sơn.
Dưới đàn bộc phát ra một trận cười vang, mọi người đều biết chiêu này của Mạnh Vân Cao không có khả năng tạo cho Phong Thiếu Thừa thương tổn quá lớn, nhưng mà có thể chứng kiến Phong Thiếu Thừa cơ hồ lộ ra trọn vẹn hình dạng bi thảm, cũng vẫn là làm cho hả hê lòng người. Nhưng thật ra cũng có không thiếu tiếng kêu sợ hãi, đây là phát ra từ miệng rất nhiều nữ đệ tử, một đám vội vàng lấy hai tay che kín hai mắt (sợ bị mù), nhưng có số lại nhịn không được từ kẽ đầu ngón tay trộm nhìn hình dáng lúng túng của Phong Thiếu Thừa. Trong lòng nhịn không được nghĩ : không nghĩ tới dáng người sư huynh Phong sư huynh thật là đẹp (chắc bụng sáu múi), màu da không tồi, chà chà... Đáng tiếc, quần lót không có bị cháy luôn, nếu không là có thể được nhìn thấy tiền vốn của Phong sư huynh như thế nào rồi...
Phong Thiếu Thừa khuôn mặt tái mét, buồn bực nhìn Mạnh Vân Cao, thầm nói tiểu tử này quá hỗn đản, đợi cho sau khi luận võ kết thúc, phải hảo hảo giáo huấn hắn một chút. Lại có thể làm cho ta trước mặt bao nhiêu sư đệ sư muội thành bộ dáng trần trụi thế này!
Mạnh Vân Cao cũng là trong lòng cười thầm, thầm nghĩ vừa rồi hẳn là cũng làm cho Phong Thiếu Thừa tiêu hao không ít chân khí để chống đỡ. Ha ha, đốt rụi y phục của ngươi, ta cũng không tin ngươi có thể không mặc gì như vậy cùng Tần Phỉ đối chiến. Thay bộ quần áo khác cũng phải tốn của ngươi một chút thời gian a!
Mắt thấy Phong Thiếu Thừa trong mắt đã muốn lửa giận vạn trượng Mạnh Vân Cao giờ phút này cũng đích xác đã tiêu hao hết chân khí của bản thân, căn bản không có năng lực tái chiến, liền nhanh chóng chắp quyền, hướng Phong Thiếu Thừa nói một câu :"Phong sư huynh, đắc tội, Mạnh Vân Cao nhận thua." Dứt lời, quay đầu bỏ chạy, sợ Phong Thiếu Thừa trong lòng buồn bực đá cho hắn mấy cước, nên nhanh như thỏ nhảy xuống dưới đàn, cũng lại làm cho đệ tử xung quanh lại cười ha ha một trận, ngay cả mấy vị trưởng lão ngồi bên trên cũng hơi có chút nhịn không được, thầm nghĩ Mạnh Vân Cao này cũng thật là một nhân tài, loại kĩ xảo này tuy rằng không tính là có tác dụng quyết định, nhưng mà khi đối địch, vận dụng khéo léo, cũng sẽ hơi có chút lực sát thương.
Thấy Mạnh Vân Cao đã chạy đã chạy Phong Thiếu Thừa cũng chỉ có thể nghiêm mặt nói một câu :"Ta đi trước đổi bộ y phục!" Lập tức độn lên kiếm quang, chớp mắt biến mất, nén hương kia tự nhiên cũng sẽ không vì hắn ly khai mà tắt, vẫn là đang chậm rãi cháy.
Sau khi trở lại đứng bên cạnh bốn người, Trần Nhất Tân cười ha ha hướng Mạnh Vân Cao nói :"Ngươi rất xấu a! Bất quá, chiêu này dùng thật tuyệt!"
Giang Vô Hoạn cười đến mặt mày giãn hết cả ra, lắc đầu liên tục nói : :"Ta vừa rồi làm sao lại không nhớ ra được một chiêu như vậy? Nếu không để cho đại sư huynh liên tục bị đốt hai lần, phỏng chừng cũng thống khoái a? Ha ha, hơn nữa ít nhất cũng có thể kéo dài thêm một chút thời gian.
Trác Tri Viễn mang theo chút tươi cười tiếp lời :" Trận vừa rồi, chân khí của đại sư huynh cũng tiêu hao không ít, hơn nữa hiện tại thời gian còn thừa không nhiều lắm, Tần Phỉ lát nữa hãy cùng đại sư huynh liều mạng, nhìn xem có thể tiêu hao bao nhiêu chân khí của hắn. Nhất Tân cuối cùng áp trận, không chừng có cơ hội đánh bại đại sư huynh!"
Tần Phỉ tuy rằng không tình nguyện đồng ý an bài của Trác Tri Viễn, nhưng mà hắn cũng biết Trác Tri Viễn giờ phút này chính là luận việc mà xét, nói đây là phương pháp hữu hiệu nhất, hắn cũng chỉ có thể trầm mặc gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Phong Thiếu Thừa rất mau trở lại, chuyến đi về này của hắn, tuy rằng không hao phí thời gian nhiều lắm, cũng bất quá chỉ là trong hai cái chớp mắt mà thôi, nhưng mặc quần áo cùng rửa sạch mấy vết cháy đen trên người cũng tốn một chút thời gian. Cho dù đã muốn rất nhanh, nhưng cơ hồ hao phí của hắn một khắc thời gian, cứ như vậy, Mạnh Vân Cao tuy rằng thực lực không bằng Giang Vô Hoạn, nhưng ngược lại thời gian kéo dài so với Giang Vô Hoạn thì lâu hơn một chút. Đương nhiên, cũng chỉ là cực kỳ ngắn.
Mắt thấy nén hương kia cháy hết chỉ còn nửa canh giờ, Phong Thiếu Thừa trong lòng không khỏi cũng có chút bối rối.
Tần Phỉ đương nhiên sẽ không kéo dài thời gian nữa, một khi nhìn thấy Phong Thiếu Thừa về tới trên đàn, liền lập tức lên đài, chắp tay thi lễ rồi liền lập tức động thủ.
Các đệ tử quan chiến xung quanh nguyên tưởng rằng thực lực Tần Phỉ vốn là hơn Giang Vô Hoạn cùng Mạnh Vân Cao, hiện tại thời gian còn lại không nhiều lắm, Tần Phỉ tự nhiên hẳn là tiến hành phòng thủ kín kẽ, gắng kéo dài thời gian càng lâu càng tốt, sau cùng Trần Nhất Tân thực lực không thua kém Tần Phỉ lên sân đấu, cơ hội kéo dài qua hai canh giờ sẽ rất cao.
Nhưng mà bất kể như thế nào bọn hắn cũng không ngờ, Tần Phỉ vừa lên đài, liền lập tức triển khai điên cuồng tấn công, ngũ nhạc thần kiếm, luyện kiếm thành ti, kiếm ti sưu hồn... Tóm lại chiêu số công kích có thể sử dụng được đều thi triển ra hết, hướng về Phong Thiếu Thừa ào ào đánh tới.
Nhất thời trên bầu trời giống như bị phủ lên, năm ngọn núi khổng lồ áp xuống, hơn nữa lượn xung quanh còn có vô số kiếm ti, tán loạn bay xung quanh, trong đó cũng có một bộ phận kiếm ti đặc biệt phụ trách quấy nhiễu thiền tâm của Phong Thiếu Thừa, phân tán tinh lực của hắn.
Phong Thiếu Thừa cũng quả thật là bị lần mãnh công này của Tần Phỉ làm cho rối loạn tiết tấu, tuy rằng hắn sẽ không giống như trước bị Trác Tri Viễn làm cho luống cuống tay chân, nhưng chắc chắn cũng phải chật vật một chút.