Tuy nói ở luận võ đại hộ không phân biệt giới tính, tu chân giả chiến đấu vốn cũng không tồn tại vấn đề phân biệt giới tính, nhưng mà đối thủ là một nữ đệ tử, Trác Tri Viễn cũng không muốn làm cho đối phương quá mức khó coi. Đặc biệt nhìn qua đối phương, so với chính mình còn nhỏ tuổi hơn, có thể với niên kỷ như vậy tiến nhập hậu sơn cũng coi như có bản lãnh không tầm thường.
Khi Trác Tri Viễn đang suy nghĩ, trận đấu thứ nhất đã phân ra thắng bại, sau khi Mạc Tuân tuyên bố kết quả, Mạnh Vân Cao cũng liền tung người nhảy lên sân.
Mạnh Vân Cao cùng đối thủ của hắn cân tài cân sức, hai người giằng co rất lâu mới có thể phân ra thắng bại. Mạnh Vân Cao mạo hiểm áp sát đối thủ, lấy bả vai của mình thúc vào xương sườn của đối thủ, đem đối phương đẩy khỏi sân mới thắng được. Chiến thắng này xem ra cũng có chút may mắn.
" Mạnh Vân Cao thắng! Thẻ giáp số ba Trác Tri Viễn, thẻ ất số ba Nguyệt Tiểu Sai!" Mạc Tuân tại trên đài mặt vẫn không chút thay đổi, chiến đấu trong sân giống như cùng hắn không có quan hệ.
" Nguyên lai nàng ta tên là Nguyệt Tiểu Sai!" Trác Tri Viễn âm thầm ghi nhớ, lập tức liền nhìn thấy Nguyệt Tiểu Sai một thân màu vàng hơi đỏ, chiếc eo nhỏ nhắn hơi vặn, xoay người nhảy lên sân, mới vừa lên liền rút ra song cổ kiếm (còn gọi là uyên ương kiếm) giắt ở bên hông, so với những thanh kiếm bình thường thì ngắn và mỏng hơn một chút, một thanh là màu vàng, thanh còn lại là màu trắng. Hai tay hai kiếm, đứng ở trên sân, nhìn về Trác Tri Viễn ngày hôm qua đại xuất danh tiếng, quả nhiên là hiên ngang vô cùng.
Trác Tri Viễn như cũ vẫn là tư thế cất bước chậm chạp như ông già đi lên đài, người khác có lẽ không rõ ràng lắm loại tư thế đi này của Trác Tri Viễn, nhưng mà Trần Nhất Tân cùng Trần Anh vừa nhìn liền có thể hiểu được, cái này căn bản là tư thế đi đường trước đây của Trần lão đầu. Là người thân duy nhất nuôi nấng Trác Tri Viễn sáu năm, sinh hoạt trong cuộc sống của Trần lão đầu nhiều thứ đã khắc sâu và ảnh hướng tới Trác Tri Viễn.
Sau khi lên đài, Trác Tri Viễn nhìn nhìn người nữ đệ tử tên là Nguyệt Tiểu Sai ở trước mặt, đối với bối cảnh thân phận của nàng hoàn toàn không biết gì cả, duy nhất biết đến, đó là Trác Tri Viễn có thể nhìn ra tu trì Nguyệt Tiểu Sai đại khái so với chính mình cao hơn, tựa hồ vừa mới tiến nhập vào cảnh giới tầng thứ tư thiệt thức, nhưng mà chân khí ẩn chứa trong cơ thể so với Trác Tri Viễn thì kém hơn không biết bao nhiêu.
Đó cũng không phải nói chân khí Nguyệt Tiểu Sai không đủ, mà là nàng dù sao cũng là nữ hài tử, hơn nữa tên quái vật Trác Tri Viễn này chân khí vượt xa tu trì cũng là rất hiếm thấy. Đừng nói là Nguyệt Tiểu Sai là một nữ hài tử, ngay cả Trần Nhất Tân, nếu đơn thuần so đấu chân khí, sợ rằng cũng phải kém Trác Tri Viễn một bậc.
Nhìn bề ngoài, Nguyệt Tiểu Sai đích xác đáng yêu động lòng người, tuổi tác ước chừng mười ba mười bốn tuổi, so với Trác Tri Viễn nhỏ hơn hai ba tuổi, nhưng mà trên người đã có một khí chất hiên ngang mạnh mẽ làm cho người ta phải kinh ngạc. Trận đấu này của Trác Tri Viễn được rất nhiều người chú ý, không chỉ vì có Trác Tri Viễn thi đấu mà còn vì đối thủ của Trác Tri Viễn là một nữ đệ tử.
Một người là một tên quái vật có thể bằng chân khí áp chế đối thủ, người còn lại là một tiểu cô nương khả ái nhìn qua còn có chút nhu nhược, rất nhiều người đều đang suy nghĩ, nhưng chủ yếu chính là đang có lòng thương hương tiếc ngọc, đối với tiểu cô nương khả ái như vậy mà nỡ lòng xuống tay sao? Chỉ là Trác Tri Viễn tựa hồ không thể dựa theo lẽ thường mà phán đoán, trình độ gia hỏa này cùng một đầu man ngưu (sức lực giống trâu) không có gì khác nhau, ai biết hắn hắn thể làm ra chuyện tình trâu ăn mẫu đơn hay không?
Nguyệt Tiểu Sai tự nhiên phóng khoáng hướng về phía Trác Tri Viễn chắp tay nói :"Chào Trác sư huynh, ta tên là Nguyệt Tiểu Sai, sư phụ ta là đại trưởng lão, mới nhập môn được hai năm, mong Trác sư huynh hạ thủ lưu tình!"
Trác Tri Viễn cũng chắp tay nói :"Nguyệt sư muội khách khí rồi, tu trì của ngươi cao hơn ta." Nhưng trong lòng lại thầm nói, nguyên lai là tọa hạ đệ tử của đại trưởng lão, Mai Thần tôn giả Lâu Vô Ngân, đại khái là ở trong Thanh Nguyên Sơn cùng với đại trưởng lão trước kia và chưởng môn Đặng Thiếu Ngải là ba người có thực lực mạnh nhất. Đương nhiên, Trác Tri Viễn cũng không biết, thậm chí trong Thanh Nguyên Sơn người biết cũng không nhiều, còn có Mạc Tuân, so với ba người này cũng không kém hơn.
Nguyệt Tiểu Sai lông mi khẽ nhíu, hơi có chút tò mò cười hỏi :" Trác sư huynh hẳn là chỉ có cảnh giới tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn đúng không? Như thế nào lại có thể nhìn ra tu trì của ra?"
Trong lòng Trác Tri Viễn hơi hơi do dự, tựa hồ cảm thấy lúc này không có tiện nói thật, nhưng đối mặt trước một tiểu cô nương ngây thơ, lại có chút không muốn giấu diếm.
"Hì hì, Trác sư huynh nếu không tiện nói vậy cũng quên đi, tất cả mọi người đều là đồng môn đệ tử, muốn biết tu trì của một người cũng không khó. Bất quá thật kỳ quái, ta nghe nói Trác sư huynh là thiên tài đệ tử thứ hai trong lịch sử mấy ngàn năm của giáo ta tay không hoàn toàn xuyên qua thập vạn thâm uyên, hơn nữa mới vừa ra khỏi được ba tháng. Ta cùng Trác sư huynh phải là chưa từng gặp qua, nhưng là vì cái gì khi ta vừa nhìn thấy Trác sư huynh lại có loại cảm giác rất kỳ quái, tựa hồ chúng ta đã sớm gặp qua trước đây?"
Nghe nói như thế, không riêng Trác Tri Viễn, cơ hồ toàn bộ người ở chỗ này đều sửng sờ, nhìn thế nào cũng không thể tưởng được Nguyệt Tiểu Sai thanh khiết thông minh trong sáng lại đối với Trác Tri Viễn nói ra những lời lẽ lấy lòng như thế, cho dù Trác Tri Viễn mang thân phận là đệ tử đích truyền của chưởng môn, nhưng cũng không đến mức thân truyền đệ tử của đại trưởng lão lại đi lấy lòng như thế chứ?
Ánh mắt của mọi người không khỏi đều đặt ở trên người Trác Tri Viễn, đều muốn nhìn xem gia hỏa này sẽ trả lời như thế nào.
Trác Tri Viễn chứng kiến Nguyệt Tiểu Sai đáng yêu nói như vậy, không khỏi cũng cười, nụ cười này cũng dị thường chân thành :" Ta cũng không phải là thiên tài gì, chẳng qua là dựa vào sự bền bỉ kiên trì của mình mà thôi. Cùng tiểu sư muội cũng chưa hề gặp qua, có thể là tiểu sư muội khi ở chân núi đã từng thấy qua người có diện mạo tương tự như ta. Nếu tiểu sư muội đã sẵn sàng, ta nghĩ chúng ta hay mau chóng luận võ, đừng để cho mấy vị sư huynh đệ khác chờ lâu."
Nguyệt Tiểu Sai gật đầu cười, trên gương mặt sáng lạn giống như ánh mặt trời tháng tư, làm cho ở ngoài sân không biết bao nhiêu đệ tử nhìn thấy có chút mê muội, cả đám đều trong lòng mơ màng : nếu như cuộc đời này có thể cùng Nguyệt sư muội tu thành đạo lữ, cái gì thần tiên cũng đều không muốn làm!
" Hôm qua nhìn thấy Trác sư huynh một quyền đã đem vị sư huynh kia đánh bay, hôm nay Trác sư huynh đừng nên như vậy với ta nha, tiểu cô nương bị đánh bay ra ngoài rất khó coi." Nguyệt Tiểu Sai thè lưỡi, càng tô thêm vẻ xinh đẹp đáng yêu của nàng, làm cho người ta nhìn vô cùng thương yêu.
Trác Tri Viễn cũng gật gật đầu :" Ân, ta đáp ứng ngươi, không dùng chiêu ngày hôm qua. Bất quá quyền cước không có mắt, ta cũng không dám nói đến cuối cùng có thể hay không cho ngươi bay ra ngoài!"
Câu này mặc dù là lời nói thật, tuy nhiên lại khiến cho mọi người dưới đài không khỏi cười to một trận, ngay cả mấy vị trưởng lão ở bên trên, ngoại trừ Mạc Tuân cũng đều là mỉm cười không thôi.
Nguyệt Tiểu Sai chu chu miệng, dậm chân một cái nói :" Thỉnh giáo Trác sư huynh!" Song kiếm kim ngân trong tay giao lại, phát ra một thanh âm ngân dài dễ nghe, nhưng mà trong lòng Trác Tri Viễn lại sinh ra vài phần cảnh giác, song kiếm cổ quái trong tay cô nàng này, ngay cả âm thanh va chạm cũng có thể làm cho chiến ý của đối phương suy giảm đi.