"Cái tên gia hỏa này! Thật sự là quá cổ quái a!" Giang Vô Hoạn thầm nghĩ, đồng thời, hắn cũng bắt đầu vì hai vị trí cuối cùng mà bể đầu sứt trán, hắn đối với danh sách năm người xuống núi này, tuyệt đối là tình thế bắt buộc. Đây là cơ hội tốt nhất cho Giang Vô Hoạn, hắn cũng không muốn phí phạm vô ích. Nhưng mà hiện tại, hai mươi mốt người tranh đoạt hai vị trí cuối cùng, hơn nữa, còn phải cầu nguyện đại sư huynh Phong Thiếu Thừa sẽ không trong lúc đại hội luận võ đang diễn ra mà xuất quan. Nếu không, cũng chỉ còn lại một vị trí cuối cùng.
Sau khi trở lại hội thích phong, Trác Tri Viễn cũng không có nghỉ ngơi, mà là trực tiếp tiến vào tử huyền điện. Chỉ có tại thời khắc này, Mạc Tuân mới tuyệt không có khả năng nhìn thấy bí mật của Trác Tri Viễn, trận chiến vừa rồi với Tần Phỉ, thực cũng làm cho Trác Tri Viễn thu được rất nhiều lợi ích, cần phải hảo hảo cảm nhận một phen.
Việc khẩn cấp trước mắt, đương nhiên là thanh tinh cương trường kiếm đeo trên lưng, mà bây giờ đã không thể gọi là kiếm nữa, chỉ còn là một cái chuôi kiếm mà thôi.
Đem vỏ kiếm từ trên lưng xuống, cầm lấy cái chuối kiếm trống trơn kia, Trác Tri Viễn không chút do dự đem chân khí rót vào bên trong, rồi sau đó trong lòng bàn tay toát ra một đoàn bạch hỏa, chính là tầng thứ hai của 【 tam hỏa cực nguyên kình 】, trong sát na liền đem chuôi kiếm kia hóa thành một đống tro tàn. Hai tay mở ra, tro tàn liền theo gió tán đi, từ phi bản thân Trác Tri Viễn nguyện ý, nếu không trên đời này cũng sẽ không có người khác biết bí mật về chuôi kiếm này.
Tìm lấy một thanh tinh cương trường kiếm khác, như cũ đút vào trong vỏ kiếm, Trác Tri Viễn lúc này mới bình tâm lại, ngồi xếp bằng tại một góc trong phòng.
Sau mỗi lần chiến đấu với người khác, Trác Tri Viễn đều cũng có lĩnh ngộ mới, mà lúc này vừa mới đấu một trận với Tần Phỉ xong, cũng là trận chiến kịch liệt nhất từ trước tới nay trong cuộc đời hắn, giúp cho hắn mở mang được nhiều điều hoàn toàn mới, trong khoảng thời gian gắn thậm chí có cảm giác tiêu hóa không hết.
Kiếm linh! Đầu tiên là kiếm linh!
Hôm nay chủ đề mọi người nghị luận nhiều nhất đó là kiếm linh, nhưng mà kiếm linh đến tột cùng là thứ gì, đối với Trác Tri Viễn mà nói thì vô cùng xa lạ. Bằng kinh nghiệm tu luyện của hắn, trước đây không hề có ai nói cho hắn biết về kiếm linh, vì vậy hắn tuyệt đối không thể biết kiếm linh là cái thứ gì. Đến tột cùng phải như thế nào mới có thể tu luyện ra kiếm linh thuộc về mình?
Thế nhưng Trác Tri Viễn cũng biết đại khái kiếm linh một loại sự vật từ trên kiếm chiêu lĩnh ngộ ra được, một khi tu luyện ra kiếm linh, nó liền sẽ gắn bó chặt chẽ với bản thân tu chân giả. Mà kiếm linh sinh ra, hẳn là từ trên binh khí. Như vậy, nói cách khác, kiếm linh là một loại cảm ứng dị thường huyền diệu giữa kiếm chiêu cùng binh khí, một khi tu chân giả có thể nắm giữ được liên hệ vi diệu này, như vậy sản sinh kiếm linh cũng chỉ là việc nằm trong tầm tay.
Trước mắt đối với Trác Tri Viễn mà nói, tu luyện kiếm linh cũng không phải việc khẩn cấp, hơn nữa, kiếm chiêu của hắn vẻn vẹn chỉ là 【 Linh Tê kiếm chỉ 】 cấp thấp dùng để biểu diễn cho vui, kiếm linh có trình độ cường đại, nhất định phải là cùng kiếm chiêu và binh khí cao cấp kết hợp lại mới được. Kiếm chiêu và binh khí bản thân càng cường đại, kiếm linh tu luyện ra được tự nhiên càng cường đại. Mà hiện tại còn chưa biết đoản kiếm trong suốt bên trong cánh tay phải của hắn có phải là một kiện thượng cổ thần binh hay không, nhưng mà về trình độ cường đại thì không thể nghi ngờ. Nhưng mà kiếm chiêu, 【 Linh Tê kiếm chỉ 】 tựa hồ cũng có chút quá yếu, Trác Tri Viễn cũng không đến mức ngu xuẩn dụng 【 Linh Tê kiếm chỉ 】 đi tu luyện kiếm linh.
Trác Tri Viễn hiện tại quan tâm nhất, là tu trì của mình vì sao trì trệ không tiến, bao gồm cả "ngọc chẩm đệ nhị quyết" của 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】 vì sao chậm chạp không thể tu luyện thành công. Trước đây rất nhiều lần, Trác Tri Viễn đều cơ hồ cảm giác được "ngọc chẩm đệ nhị quyết" thành công đã ở ngay trước mắt, nhưng mà mỗi lần lại đến lúc tối hậu thì thất bại trong gang tấc. Đến tột cùng là xuất hiện vấn đề gì đây?
Trác Tri Viễn suy nghĩ hồi lâu, không khỏi nghĩ tới lúc mà Dịch Đông Lai cùng Trần Nhất Tân đối chiến, khi mà Dịch Đông Lai đem kim sư trảo lấy ra, thì tại trong huyệt ngọc chẩm của mình, tựa hồ có một lòng ham muốn mãnh liệt, muốn chiếm kim sư trảo làm của riêng. Mà Trác Tri Viễn lúc ấy cơ hồ có chút không thể khống chế chính mình, trong mắt chỉ còn lại là kim sư trảo, tình huống như thế này trước đây còn chưa bao giờ xuất hiện qua, mặc dù là đối mặt trước nhật nguyệt song kiếm trong tay Nguyệt Tiểu Sai, trong hai tay của Trác Tri Viễn cũng chỉ là hơi bị một chút kích thích muốn chiếm lấy mà thôi.
Thế nhưng lần này, huyệt ngọc chẩm lại bị sao đây?
Trác Tri Viễn trở mình đứng lên, chạy như bay tới hậu điện, rất nhanh liền vọt vào trong thư phòng.
Trong thư phòng được gọi là phồn đa này (phong phú), Trác Tri Viễn không ngừng tìm tòi, cũng không phí quá nhiều sức lực, đã lấy ra một quyển sách, bên trên có ghi là giới thiệu về thần binh khắp thiên hạ, trong đó có nhắc tới kim sư trảo của Dịch Đông Lai!
Lời lẽ cũng không nhiều, nhưng mà trong đó có một hàng chữ đặc biệt hấp dẫn Trác Tri Viễn, công hiệu lớn nhất của kim sư trảo lại không phải dùng để công kích, mà là một lợi khí phòng ngự hiếm có.
Trác Tri Viễn đã từng lợi dụng 【 tam hỏa cực nguyên kình 】 tiến hành phòng thủ, tự nhiên tầm quan trong của một món giáp trụ thượng phẩm như thế nào. Kiện giáp trụ do bạch hỏa tạo thành kia, đã có thể ngăn cản cơ hồ toàn bộ công kích của các đệ tử đồng lứa trong môn, ngay cả Tần Phỉ tu luyện ra kiếm linh, đối với kiện bạch hỏa giáp trụ của Trác Tri Viễn cũng tương đối đau đầu. Tuy rằng cái bạch hỏa giáp trụ này không thể hoàn toàn ngăn cản dược kiếm linh của Tần Phỉ công kích, nhưng lại có thể hóa giải tuyệt đại bộ phận lực lượng của nó.
Mà kim sư trảo lại là một kiện kim sư áo giáp tuyệt hảo, hơn nữa căn cứ theo giới thiệu của quyển sách, cái kim sư áo giáp này cơ hồ không e ngại bất cứ loại binh khí nào.
Trước bất kỳ kiện binh khí thượng phẩm nào, Trác Tri Viễn cũng đã có đủ kinh nghiệm, trong hai tay của hắn đều sẽ sinh ra một loại cảm giác rục rịch, thật giống như hận không thể đem nhưng binh khí kia hút vào bên trong chiếm làm của riêng.
Nhưng mà vì cái gì đối mặt với kim sư trảo đồng dạng là thượng cổ thần binh này, hai tay cư nhiên không hề sản sinh hấp lực, mà là huyệt ngọc chẩm sau đầu sản sinh ra loại cảm giác kỳ quái này?
Điều này, nhất định là có huyền cơ!
Trác Tri Viễn tay cầm quyển sách kia, hai mắt cũng không có ngừng lại trên trang sách, mà là ngưng tụ tại giữa không trung, hắn hoàn toàn lâm vào trầm tư.
"Lao cung đệ nhất quyết, ngọc chẩm đệ nhị quyết, đan điền đệ tam quyết, dũng tuyền đệ tứ quyết, tổ khiếu đệ ngũ quyết..." Trác Tri Viễn trong lòng yên lặng hồi tưởng lại năm trang giấy của 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】, đồ hình cùng với những tâm đắc do một vị vô danh tiền bối lưu lại trên năm trang giấy, liền một lần hiện cả trong đầu của Trác Tri Viễn.
"Hiện giờ, ta đã luyện thành lao cung đệ nhất quyết, cánh tay phải chứa thanh đoản kiếm trong suốt lấy được trong thập vạn thâm uyên, mà cánh tay trái còn lại là đem đoạn ngọc kiếm của Giang Vô Hoạn cắn nuốt vào trong. Cho tới nay, hai tay luôn đối với bất kỳ một món thần binh lợi khí gì đều sinh ra ý nghĩ ham muốn chiếm lấy, cố nhiên là lần này, sinh ra cảm giác muốn cắn nuốt lại không phải là do huyệt lao cùng trong hai tay sinh ra, mà ngược lại là huyệt ngọc chẩm... Chẳng lẽ, lao cung đệ nhất quyết này chủ đạo vốn là công kích, mà ngọc chẩm đệ nhị quyết chủ đạo chính là phòng ngự? Như vậy đan điền đệ tam quyết thì sao đây? Đan điền là địa phương tồn trữ chân khí, vậy nó sẽ chủ đạo về phương diện nào đây? Về phần dũng tuyền đệ tứ quyết thì tương đối dễ lý giải, hạ xuống hai lòng bàn chân, vô luận là thân pháp hay là phi độn thuật, đều cùng với hai chân có quan hệ mật thiết. Như vậy dũng tuyền dệ tứ quyết rất có thể có quan hệ đến thân pháp. Về phần tổ khiếu đệ ngũ quyết...