Mục lục
[Dịch] Thí Thiền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Càn quấy!"

Tiếng quát chói tay này phát ra hiển nhiên là nhằm về phía Trác Tri Viễn, thế nhưng ở trong tai rất nhiều đệ tử, lại nghe ra ý tứ có chút điểm khác biệt.

Trác Tri Viễn bất kể như thế nào cũng là đệ tử đích truyền của chưởng môn Đặng Thiếu Ngải, cho dù Đặng Thiếu Ngải ngay cả gặp cũng còn chưa gặp hắn được một lần mà đã hạ sơn đến đô thành Ngọc Kinh của Đại Dận hoàng triều, chỉ là do Mạc Tuân tạm thời giữ chức chưởng môn thay mặt Đặng Thiếu Ngải thu Trác Tri Viễn làm đồ đệ. Nhưng mà Trác Tri Viễn vẫn như cũ ở trong giáo là một trong những đệ tử đứng đầu, là nhân vật xếp thứ tư trong hàng đệ tử.

Hiện giờ hắn đối đầu với đệ tử vừa mới thu nhận của đại trưởng lão, khi giao chiến đã phân ra thắng bại, đại trưởng lão lại đi răn dạy và quở mắng Trác Tri Viễn càn quấy, điều này có chút không đúng.

Cho dù nói luận võ đại hội này đều là đồng môn đệ tử tranh tài, chỉ được điểm đến là dừng, nhưng mà Trác Tri Viễn thậm chí cả hành động trực tiếp công kích Nguyệt Tiểu Sai cũng không hề có, một quyền kia, cơ hồ trong mắt mọi người là cũng vì bất đắc dĩ mới xuất ra, nếu như hắn không chống cự, hiện tại lâm vào hiểm cảnh không chừng chính là bản thân Trác Tri Viễn.

Hơn nữa, Trác Tri Viễn bất quá là phá chiêu mà thôi, kiếm chiêu của Nguyệt Tiểu Sai bị cắt đứt, chỉ có thể nói nàng học nghệ chưa tinh, đừng nói tại đây trước mắt bao người, từ trong mây ngã xuống rất khó sẽ bị thương tổn quá lớn, mặc dù là thật sự xảy ra chuyện gì, sư môn cũng vô pháp trách móc sai lầm gì đó của Trác Tri Viễn. Chẳng lẽ không thể để cho hắn được phá kiếm chiêu của đối thủ hay sao?

Cho nên, một tiếng trách mắng này, khiến cho trong hàng đệ tử xôn xao một trận. Không ít người cũng nhìn ra được, tựa hồ sư môn đối với thiên tài thứ hai trong lịch sử ngàn năm qua của Thủy Giáo, tựa hồ không có được trọng thị như thiên tài thứ nhất, Nhậm Phi. Như ba tháng trước, Trác Tri Viễn mới từ trong thập vạn thâm uyên đi ra, liền bị Mạc Tuân phạt tới Tư Quá Nhai diện bích, cũng đã giải thích phần nào.

Không ít đệ tử đã đem ánh mắt mê hoặc nghi hoặc nhìn về phía Trác Tri Viễn, trong đó không thiếu người cảm thấy hả hê, còn có Tần Phỉ cũng là cười lạnh liên tục. Dịch Đông Lai cũng là mỉm cười không nói. Cả trong Thanh Nguyên Sơn, vì Trác Tri Viễn mà mặt lộ vẻ lo lắng cũng chỉ có đường chủ thanh trần đường Lý Độ và Trân Nhất Tân hai người này. Về phần Mạnh Vân Cao trước đó đối với Trác Tri Viễn rất là lấy lòng, trong lòng đột nhiên rùng mình, thầm nghĩ đại trưởng lão tại sao lại đối Trác Tri Viễn nghiêm khắc như thế? Điều này rốt cục báo hiệu điều gì đây? Tim của hắn, không khỏi có chút đập nhanh hơn

Nhưng mà bản thân Trác Tri Viễn, lại hình như đối với tiếng quát chói tai này của Lâu Vô Ngân không phản ứng chút nào, dù thế nào đi nữa hắn sớm đã biết, đại trưởng lão trước đây và Mạc Tuân hai người sớm đối với chính mình không thích, mà khi mình mới vừa từ trong thập vạn thâm uyên đi ra thì chưởng môn đến cả gặp cũng không nguyện gặp hắn một lần, Trác Tri Viễn đã sớm coi mình là một người cô độc không ai quan tâm không ai hỏi đến. Tại cả trong Thanh Nguyên Sơn người có thể làm cho có thể làm cho Trác Tri Viễn động dung, cũng vẻn vẹn chỉ có Lý Độ cùng Trần Nhất Tân hai người mà thôi.

Giờ phút này ở trong mắt hắn, Nguyệt Tiểu Sai hoa dung thất sắc từ trên trời rơi xuống, khuôn mặt mềm mại cùng với thần tình hoảng sợ cũng làm cho Trác Tri Viễn trong lòng không ngừng tự trách, oán giận chính mình vì sao không nghĩ tới Nguyệt Tiểu Sai chẳng qua là cố gắng thi triển chiêu này, căn bản còn chưa có nắm giữ thành thục.

Thanh âm của Lâu Vô Ngân còn trên không trung vang vọng, Trác Tri Viễn đã sơm hai chân đạp xuống đất, phóng lên cao, diêu ưng (diều hâu) biến trong 【 thiên cầm cửu biến quyết 】toàn lực thi triển ra, tư thế hắn từ dưới mặt đất bắn lên không trung, thật giống như một thanh trường kiếm cắt đứt chân trời, làm cho rất nhiều đệ tử từng tu tập qua 【 thiên cầm cửu biến quyết 】 lâm vào xấu hổ, bất kể như thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, diêu ưng biến này lại có thể sử dụng xuất thần nhập hóa đến như thế, quả thật tốc độ cực nhanh như ngự kiếm phi hành vậy.

Tốc độ rơi xuống của Nguyệt Tiểu Sai tuy rằng rất nhanh, thân hình Lâu Vô Ngân bắn đến càng nhanh hơn, nhưng mà, so với Trác Tri Viễn đều trở thành chậm hơn.

Có lẽ là trong lòng áy náy sốt ruột, hoặc có lẽ là Trác Tri Viễn từ trên quái điểu lĩnh ngộ được rất nhiều, tóm lại diêu ưng biến do hắn thi triển ra, thật sự là làm cho người ta cảm giác được như một loại ánh chớp, khiến cho ánh mắt của mọi người nhìn theo không kịp.

Chỉ chớp mắt, Nguyệt Tiểu Sai từ mấy trăm trượng trên cao rơi xuống, khoảng cách chỉ còn lại hơn một trăm trượng, nhưng mà Trác Tri Viễn cũng đã ở độ cao chừng ba bốn trăm trượng, vững vàng đem thân hình nhỏ xinh của Nguyệt Tiểu Sai ôm vào trong lòng.

Nguyệt Tiểu Sai đột nhiên cảm giác được thân mình bị người ta ôm lấy, rất là hoảng sợ, tự nhiên là ôm lấy cổ Trác Tri Viễn, hai mắt gắt gao nhắm lại, cả người cũng cuộn tròn lại trong lòng Trác Tri Viễn, giống như một con thỏ bị kinh hãi thế nhưng lúc này rốt cục đã cảm giác được an toàn.

"Không sợ!" Trác Tri Viễn cũng là đau lòng vô cùng, cảm giác như là Nguyệt Tiểu Sai vẫn chỉ là một tiểu cô nương yếu ớt, không nên bị kinh sợ như thế, trong miệng không khỏi nói một tiếng thật nhỏ.

Rồi sau đó, dưới sự chứng kiến của chúng đệ tử Trác Tri Viễn trên không trung liên tục đổi hướng, nhẹ vươn cánh tay, không ngờ đã đuổi kịp thanh yêu nguyệt kiếm thu lại ở trong tay, xu thế rơi xuống so với lúc nhảy lên càng nhanh hơn, chỉ là đã thay đổi bằng một thân pháp khác. Vừa rồi là diêu ưng biến trong 【 thiên cầm cửu biến quyết 】, hiện tại lại trở thành vũ yến biến. Trác Tri Viễn giờ phút này, tuy rằng trong lòng ôm Nguyệt Tiểu Sai, nhưng cả người lại càng giống một con vũ yến đang giương cánh, từ trên không trung rơi xuống cực nhanh, lúc lao xuống cư nhiên còn vượt qua cả thanh ô nhật kiếm, cũng đồng thời thu vào trong tay luôn!

Sau khi vững vàng đứng trên mặt đất, chúng đệ tử đã là trợn mắt há hốc mồm, người mà có thể đem 【 thiên cầm cửu biến quyết 】luyện đến trình độ này thật là làm kinh hãi nhân tâm không thôi.. Đáng sợ nhất chính là, đại trưởng lão Lâu Vô Ngân đang phi thân tới cứu, mãi đến khi Trác Tri Viễn hai chân vững vàng đứng trên mặt đất thì mới kịp đuổi tới, vì thế, xem ra hành động của đại trưởng lão lúc này có vẻ là có chút dư thừa.

"Thân pháp thật nhanh! Cái này chính là 【 thiên cầm cửu biến quyết 】sao?" Rất nhiều câu hỏi phát ra từ miệng chúng đệ tử cơ hồ đa số giống nhau, thậm chí đại trưởng lão Lâu Vô Ngân đang vội vàng chạy đến trong lòng cũng đồng thời đang âm thầm tự hỏi điều này.

Trác Tri Viễn tựa hồ căn bản không nhìn thấy thân cảnh của Lâu Vô Ngân, chỉ là nhẹ nhàng đem Nguyệt Tiểu Sai trong lòng đặt ở trên mặt đất. Nguyệt Tiểu Sai đại khái vẫn còn đang hoảng sợ, hai tay gắt gao bám vào cổ Trác Tri Viễn, căn bản không chịu buông tay.

Trác Tri Viễn bất đắc dĩ, đành phải nhỏ giọng nói một câu :"Nguyệt sư muội, ngươi đã ở trên mặt đất, buông tay thôi!"

Nguyệt Tiểu Sai lúc này mới thả lỏng hai tay, trên đôi gò mà nhất thời ửng hồng, cho dù chỉ mới có mười ba mười bốn tuổi, nhưng mà tại nơi đông người bị một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi ôm vào trong lòng, cũng là xấu hổ không thôi hận là không có một cái lỗ để chui xuống.

Vừa mở hai mắt ra, nhìn thấy trước mặt không chỉ có Trác Tri Viễn, còn có sư phụ của mình, Nguyệt Tiểu Sai xấu hổ đến nỗi đỏ ửng cả cổ, lại nhìn thấy nhật nguyệt song kiếm của mình còn ở trong tay Trác Tri Viễn, không khỏi dậm chân một cái nói :"Ngươi còn không trả kiếm lại cho ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK