Theo cảm giác toàn thân muốn bạo liệt, Trác Tri Viễn cũng hét lớn một tiếng, từ miệng phun ra một ngụm tiên huyết (một ngụm máu), rồi ngã xuống hôn mê.
Theo sau tiếng hét to của Trác Tri Viễn, có hàng ngàn hàng vạn tiếng vọng cao thấp không đều cất lên, từ trên người Trác Tri Viễn máu tươi phun tra tung toé, giống như những mũi tên cực kỳ nhỏ bé, lấy thân thể hắn làm trung tâm, điên cuồng bắn ra chung quanh, va vào vách đá, lập tức tạo ra âm thanh vang vọng.
Thậm chí ngay cả thạch động (động đá) cũng bởi vì huyết vũ đầy trời bắn vào mà lay động không ngừng, cơ hồ cả thạch động đều bị phá huỷ. Bất quá, tất cả những chuyện này Trác Tri Viên cũng không hề hay biết gì, không biết hắn đã chết hay chỉ là bị hôn mê.
Trong không gian nho nhỏ của thạch động, toàn thân Trác Tri Viễn đầy là máu đen, cả người nằm giữa vũng máu, tựa hồ giống như trúng độc mãnh liệt,cuối cùng bị nổ tan xác mà chết.
Nghe thấy tiếng động (âm thanh) kinh thiên động địa từ trong thạch động vang ra, quái điểu đang lượn vòng ở phía xa xa bỗng nhiên cảm thấy không ổn, giương cánh bay nhanh trở về, vừa tiến vào trong thạch động, liền thấy Trác Tri Viễn nằm trên một vũng máu đen đặc.
Quái điểu khẩn trương, nhảy đến bên cạnh Trác Tri Viễn, chìa móng vuốt đẩy đẩy Trác Tri Viễn, nhưng mà Trác Tri Viễn lại không có chút động tĩnh nào.
Đột nhiên, quái điểu chìa một bên cánh, không ngờ tự bịt kín mũi của mình, giờ phút này trong thạch động bốc nên một mùi hôi thối không thể chịu đựng được, thậm chí còn làm cho quái điểu cảm giác bị hoa mắt chóng mặt, không thể không lui ra khỏi thạch động, lần thứ hai giương cánh bay nên không trung.
Quái điểu bay quanh thạch đông không thôi, trong miệng nó phát ra từng tiếng kêu thê lương, trong lòng lo lắng nghĩ: gia hoả này (tên này) sẽ không chết chứ? Chẳng nhẽ do hấp thụ quá nhiều thiên địa linh khí, thân thể hắn không chịu đựng được lượng linh khí này, cho nên mới nổ tan xác mà chết? Hắn mà chết, ai sẽ giúp ta cứu sống bảo thụ bây giờ?
Cũng khó trách quái điểu sốt ruột, từ khi Nhâm Phi đem quả thụ (cây ăn quả) này chém đứt, quả thụ lại lần nữa lợi dụng linh khí dồi dào nơi đây sống lại, suốt tám trăm năm qua, quái điểu này cũng không phải không thử tu luyện theo khẩu quyết trên vách đá trong thạch động. Tuy rằng quái điểu này có thể đọc văn tự, có thể nhận biết ngôn ngữ loài người, nhưng đối với tu luyện dốt đặc cán mai. Nó đã đem khẩu quyết trên vách đá niệm hơn mười vạn lần, nhưng căn bản không phát hiện ra nổi một tí xíu phương pháp tiếp dẫn thiên địa linh khí nào. Lần này Trác Tri Viễn đem quả thụ này chém đứt lần thứ hai, hy vọng duy nhất của nó là Trác Tri Viễn có thể sớm học được pháp môn hấp thu thiên địa linh khí, giúp nó đem quả thụ sống lại. Nhưng mà hiện tại, Trác Tri Viễn lại không rõ sinh tử, quái điểu không còn hi vọng, tự nhiên lo lắng khó có thể giữ được bình tĩnh. Trái cây do quả thụ kia kết thành, đã sớm là nguồn thực vật duy nhất của quái điểu, cũng vì trong trái hồng quả này tràn ngập linh khí mới làm quái điểu không ngừng trưởng thành. Năm đó Nhâm Phi cũng đã nói, nếu quái điểu có thể không ngừng ăn loại hồng quả này, đến một ngày nó có để đột phá cầm thân, tu luyện thành hình người. Đến lúc đó, nó tự nhiên có thể thu luyện các loại chân quyết, rồi cũng có ngày đắc đạo thành tiên, quả thật viễn cảnh đó là ước mơ của nó.
Nhưng mà trong động bay ra từng đợt khí tanh tưởi, làm cho quái điểu căn bản không dám bước chân vào trong đó, vừa mới tiến vào trong thạch động trong chốc lát, quái điểu liền cảm thấy choáng đầu hoa mắt, ngay cả khi lo lắng đến sự sống chết của Trác Tri Viễn, quái điểu cũng không dám tiến vào trong động. Có cứu được Trác Tri Viễn không còn chưa rõ, có khi …ưmh, ngay cả điểu mệnh (mạng chim) của mình cũng phải bồi táng theo.
Suy nghĩ hồi lâu, quái điểu cũng chỉ có thể đáp xuống đáy vực, dùng mỏ và móng vuốt hái được mấy trái hồng quả của bảo thụ, lại từ dưới vực bay lên. Đến cửa thạch động, đem hồng quả bóp nát, cũng không cho vào miệng ăn, mà nhất thời đem hồng quả đang chảy nước đều ném vào trong thạch đông…
Không bao lâu sau, thạch động giống như được rửa sạch, khí dơ bẩn ban đầu chẳng những đều biến mất, hơn nữa mơ hồ còn truyền đến mùi thơm. Quái điểu dĩ nhiên biết tác dụng của hồng quả, một lầm nữa tiến vào trong thạch động.
Trác Tri Viễn vẫn nằm thẳng cẳng trong vũng máu như cũ, trong hương thơm của nước hồng quả, vẫn phảng phất trộn lẫn một vài mùi hôi thối, nhưng mà máu đen chung quanh thân thể Trác Tri Viễn đã sớm không còn vừa đen đặc vừa bẩn lại vừa thối giống lúc đầu, mà đã mang màu đỏ sậm nguyên bản của máu tưới.
Quái điểu đến bên cạnh Trác Tri Viễn, dùng móng vuốt lật ngửa Trác Tri Viễn, sau đó đem một viên hồng quả phun ra. Hồng quả dừng trên miệng Trác Tri Viễn một thời gian, quái điểu nhẹ nhàng mổ một mổ, đem hồng quả chọc thủng, bên trong hồng quả tràn đầy nước thơm chảy vào miệng Trác Tri Viễn, theo đôi môi hé mở liền chảy vào miệng của Trác Tri Viễn. Mà trong lúc này Trác Tri Viên cũng như sống lại, cổ họng di động, rất nhanh mút hết nước bên trong hồng quả, miệng mũi cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi dài…
Lúc này, quái điểu mới thở dài nhẹ nhõm, thấy Trác Tri Viễn cũng chưa chết, chỉ là có chút hơi hơi đau lòng, tự dưng lại lãng phí nhiều trái hồng quả trong thạch động dơ bẩn này đên vây, hồng quả này quả nhiên là nhân gian chí bảo, ẩn chứa linh khí dồi dào, lại có thể chỉ dựa vào mấy quả liền đem chất dơ bẩn trong thạch động cọ rửa không còn.
Một lúc lâu sau, Trác Tri Viễn từ từ tỉnh dậy, lại cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là thấy bản thân mình nằm trong vũng máu, máu tươi từ trong cơ thể hắn chảy ra đã sớm đông lại, phia trên vách đá cũng hiện nên từng đạo dấu vết máu tươi chảy qua.
“Ta không chết?” Trác Tri Viễn đột nhiên mở miệng hỏi.
Trong đầu nhất thời truyền ra âm thanh của quái điểu: nếu như ngươi chết, làm sao có thể thấy được ta? Người vừa bị làm sao? rốt cuộc đã xảy chuyện gi? Làm thế nào lại phát ra tiếng vang lớn như vậy? Nếu không phải ta dùng hồng quả cứu sống ngươi, ngươi hiện tại đã thực sự chết rồi!
Trác Tri Viễn lúc này mới bắt đầu hồi tưởng lại sự việc lúc nãy, phảng phất như là khi mình tu luyện “Như Y Luyện Bảo Quyết” tới một trăm linh tám vòng đại chu thiên, rồi đột nhiên dẫn phát khí huyết sôi trào lên, rồi sau đó vô số máu tươi từ bên trong lỗ chân lông bắn nhanh ra, bản thân mình thì chịu thống khổ dị thường rồi hôn mê. Sau khi hôn mê xảy ra chuyện gi, Trác Tri Viễn cũng không biết, nhưng mà theo quái điểu nói, hiển nhiên là hắn đem một trái hổng quả cứu sống hắn.
“Hình như quả thật là người đã cứu ta, đa tạ!” Trác Tri Viễn đã nhớ rõ quá trình xảy ra, đứng dậy, hướng về phía quái điểu vái một cái.
Nhưng mà, vừa dứt lời, Trác Tri Viễn liền cảm giác được có chút không ổn, trong thân thể của mình, tựa hồ đã lặng lẽ xảy ra rất nhiều biến hoá. Sắc mặt hắn khẽ biến, lập tức hắn xếp bằng ngồi xuống, ngũ tâm hướng thiên bắt đầu vận chân khí, chân khí dễ dàng liền tuần hoàn xong một vòng đại chu thiên trong cơ thể hắn, lần này “Như Ý Luyện Bảo Quyết” lại không gặp một chút ảnh hưởng nào, hoàn toàn theo ý Trác Tri Viễn tuỳ tâm vận chuyển, thoạt nhìn, Trác Tri Viễn đối với sự khống chế chân khí của bản thân, đã đạt tới một cảnh mới.
Hơn nữa, Trác Tri Viễn còn phát hiện, kinh mạnh trong cơ thể giống như được gột rửa một lần, chân khí ban đầu lưu chuyển còn bị đình trệ do không đủ chỗ (kinh mạch hẹp không đủ chỗ cho chân khí chảy qua), lúc này đây, lại dễ dàng vô cùng. Ngoại trừ hai mạch Nhâm, Đốc tựa hồ còn chưa đả thông ra, bản thân hắn so với trước khi hoàn toàn bất đầu.