Bước qua bức tường bảo vệ ở cổng, phía trước là một bàn đá xanh nằm sát con đường nhỏ, hai bên là các hành lang gấp khúc nhỏ hẹp, nhưng phía trước lại là một đại sảnh được lát bằng ngói sáng loáng, cánh cửa cực kì to lớn, nhưng có điểm kỳ quái là Trác Tri Viễn lại cảm giác tại trong trang viên không hề nhận thấy một người nào. Xung quanh tuy rằng cũng có và tên tôi tớ lui tới nhưng khi nhìn lại thì bọn hắn không giống như những người bình thường.
Sau khi vào đại sảnh, Trác Tri Viễn chú ý tới hai bên hông nhà, bên trong đại sảnh có một cánh cửa nhỏ, hiển nhiên phía sau là hậu viện, trang viện này ít nhất cũng phải có ba bốn tầng, hiển nhiên phía sau còn rộng lớn hơn nữa.
Sau khi được mời ngồi xuống, chóp mũi Trác Tri Viễn dường như ngửi được hậu viện mờ hồ có một cỗ mùi tử khí hôi hám bay tới, đợi cho lúc hắn tập trung ngửi lại thì lại không có gì cả. Trong lòng âm thầm đề phòng, tầng thứ ba tị thức tu trì đã đủ sức bảo vệ hắn khiến cho mùi vị khác thường này không thể xâm nhập.
Cũng là Trác Tri Viễn xuất sơn chưa lâu cho nên mới có chút lớn mật ngốc nghếch như vậy. Cho dù Vũ Thiên Luật cùng Văn Vân Cơ tu trì chỉ hơn hắn một chút, nếu thật sự động thủ, một chọi hai Trác Tri Viễn cũng không ngại. Nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của người ta, hơn nữa tên quản gia kia thực lực hiển nhiên còn có chút vượt qua đôi vợ chồng này, đó là còn chưa nói đến không chừng phía sau còn có cao thủ ẩn nấp chưa lộ diện. Trác Tri Viễn cứ như vậy chủ quan theo người ta trở về, vạn nhất đối phương thực sự vượt xa so với thực lực của hắn, cái mạng nhỏ này sợ là khó có thể giữ được.
Nhưng là giờ phút này Trác Tri Viễn vẫn chưa nhận ra được điều đó, cũng khó có thể trách, một hài tử sáu bảy tuổi đã bị dẫn vào Thanh Nguyên Sơn, mặc dù lúc còn ở dưới chân núi là lúc đi theo Trần lão đầu chịu đủ nhân tình lạnh nhạt, nhưng dù sao đó cũng đã là chuyện quá khứ. Hiện tại trong không ít năm ngây ngốc tại Thanh Nguyên Sơn, trong đó còn có bảy năm thời gian vượt qua thập vạn thâm uyên, chỉ phải đối mặt với quái điểu cùng một đám yêu thú chưa hoàn toàn đầy đủ linh trí, tâm cơ Trác Tri Viễn có kém vài lần cũng là chuyện dễ hiểu. Chẳng qua là với sự đối đãi của đám người Mạc Tuân, khiến cho Trác Tri Viễn hắn nhận thức được vài phần cẩn thận hơn mà thôi, vả lại cũng không hề gây trở ngại cho hắn, mọi chuyện cũng đơn giản hơn lúc này rất nhiều.
Sau khi trà thơm được dâng lên, Vũ Thiên Luật liền cho gọi lão giả kia phân phó nói: "Vị tiểu huynh đệ này có một vị sư huynh, lúc trước nói là đi tìm nước, có thể đã lạc đường trên núi. Lão quản gia ngươi cho vài tên gia đinh lên núi tìm xem sao, mong là vị tiểu ca kia không đụng phải cạm bẫy chúng ta đặt trên núi. Tuy rằng cũng không e ngại gì nhưng tốt nhất là hãy mau mau tìm thấy người ta."
Lão giả ánh mắt thoáng nhìn trên người Trác Tri Viễn, liền khom người nói: "Ân, ta liền phái người gấp rút tìm kiếm. Vị tiểu ca này hãy cứ nghỉ ngơi đừng nên lo lắng quá, núi này tuy lớn nhưng thời gian ta ở đây cũng không phải là ít, hơn nữa lúc trước kiến tạo trang viện tại trong núi này cũng đã tìm hiểu tường tận những trở ngại trong núi. Sư huynh ngươi cũng chỉ là lạc mất phương hướng mà thôi, rất nhanh liền có người tìm thấy mời về."
Trác Tri Viễn cũng vội vàng đứng dậy, mở miệng nói: "Như vậy liền đa tạ lão quan gia. Xin làm phiền!" Trong lòng thầm nghĩ, với tình cảnh hiện nay, Mạnh Vân Cao dường như cũng không phải là ở trong tay bọn họ, nhưng là vẫn không thể coi thường, cặp vợ chồng này chỉ sợ cũng không phải là người tốt, ánh mắt lão già mập mờ, tung tích Mạnh Vân Cao cũng là không hề biết tới.
Lão già cười ha hả, cung kính lui ra ngoài, trong sảnh hiện chỉ còn Trác Tri Viễn cùng vợ chồng Vũ Thiên Luật.
"Mời tiểu huynh đệ dùng trà a, rượu và thức ăn rất nhanh sẽ chuẩn bị sẵn sàng, trong lúc chờ đợi lão quản gia mời sư huynh người trở về chúng ta thưởng thức chút rượu, tạm thời đừng lo lắng. Lần này tiểu huynh đệ đi về hướng Tây Kinh là vì chuyện gì?" Vũ Thiên Luật tay nâng chén trà, làm một cử chỉ khẽ mời, sau đó cười híp mắt nói.
Trác Tri Viễn cũng nâng chén trà lên, khẽ chạm vào môi, rồi lại dùng mũi ngửi một hồi, nhưng đây quả thật là một ly trà ngon, cũng không hề có thủ đoạn gì trong đó. Hơn nữa nghĩ lại, việc hạ độc trong trà, một vài người võ công cao cường có thể chống được độc dược, huống hồ Trác Tri Viễn hiển nhiên là người của Thông Huyền Giới? Đối phương hai người trong người cũng đã có tu trì, cho dù nhìn không thấu tu trì của Trác Tri Viễn, hiển nhiên cũng sẽ không thể không nhận ra hắn cũng là người trong Thông Huyền Giới , hiển nhiên không tùy tiện đến mức hạ độc trong trà.
Nhấp nhẹ một ngụm, hương trà xông lên mũi, quả thật là trà ngon, mơ hồ mang theo vài phần thơm mát của sương sớm, dù Trác Tri Viễn là người không am hiểu về trà trong lòng cũng không khỏi thầm khen.
"Hiện tại biên giới loạn lạc, tiểu đệ ta cũng có vài phần bản lĩnh tự nhiên là muốn đến nương tựa quân đội Đại Dân hoàng triều, xông pha chiến trường giết địch! Nam nhi đại trượng phu sống trên đời, luôn lấy sự việc đó làm đầu!" Đang lúc nói đến đây, Trác Tri Viễn cố ý ưỡn ngực lên làm ra bộ dạng hào khí ngất trời, nhưng là trong lòng cũng biết đối phương sẽ không tin.
Vũ Thiên Luật nhìn thê tử của mình, cười cười nói: "Tiểu huynh đệ suy nghĩ như vậy, muốn tận sức vì nước, vì chuyện này lát nữa chúng ta phải hảo hảo uống với nhau vài chén. Trần Gia thôn các ngươi quả nhiên xuất ra cho hoàng triều những hảo nam nhi! Vợ chồng ta tuổi tác cũng đã hơi lớn, hơn nữa trong nhà lại còn có mấy trăm miệng ăn chỉ trông chờ vào chúng ta, đối với loạn lạc nơi biên thùy trước mắt, cũng chỉ là có tâm mà vô lực. Nếu là có thể trẻ lại cái tuổi mười tám, nhất định phải cùng huynh đệ tiến lên kinh thành nhập ngũ, báo ơn hoàng triều!"
Trác Tri Viễn cũng vội vàng gật đầu nói: "Đại ca đã có tâm ý như vậy, quả thật cũng đã đủ rồi!"
Lúc này Văn Vân Cơ đứng dậy chân thành nói: "Ta đi xem rượu và thức ăn đã chuẩn bị hay chưa, chén trà này cho dù ngon nhưng hai người là nam nhân, uống trà rồi cũng sẽ nhạt miệng, uống rượu mới là thống khoái nhất!"
Nói xong hướng về phía Trác Tri viễn nở nụ cười điềm đạm, tại trong lúc đi qua Trác Tri Viễn lại cố ý liếc mắt nhìn hắn một cái, nếu không phải Trác Tri Viễn sớm có cảnh giác, không chừng còn tỏ ra vui mừng, phấn chấn, ngây ngất khi thấy Văn Vân Cơ tỏ ý thích mình.
Đối với tình cảnh thê tử mình thể hiện phong tình, Vũ Thiên Luật cũng chỉ làm bộ không để ý, vẫn cười híp mắt bưng chén trà trong tay, chậm rãi thưởng thức.
Tiếp tục tùy ý nói chuyện phiếm vài câu, Văn Vân Cơ không quay lại mà chỉ sai khiến một tên tiểu nha hoàn đến. Sau khi tiến vào, tiểu nha hoàn hướng Vũ Thiên Luật chậm rãi thi lễ, nói một câu: "Cô gia, tiểu thư thấy đồ ăn hôm nay chỉ có thỏ hoang, nói là sợ đầu bếp làm không tốt, nên cho gọi ngài đến đích thân chế biến."
Vũ Thiên Luật giả vờ vẻ khó xử nhìn Trác Tri Viễn, cau mày nói: "Nữ nhân này quả thật phiền toái, nhưng là nói đến nướng thỏ, đại ca ngươi cũng là số một. Tiểu huynh đệ ngươi lại chịu khó đợi một lát vậy, ta đi một chút liền sẽ trở lại."
Trác Tri Viễn cũng nói: "Xin đại ca cứ tự nhiên, ta ngồi đây một lát vậy."
Vũ Thiên Luật đứng dậy, vội vàng rời đi, tiểu nha hoàn liếc nhìn năm người bên cạnh, lại đánh bạo hướng Trác Tri Viễn nói: "Ngươi cũng là người tu tiên sao?"
Trác Tri Viễn nhìn tiểu nha hoàn này tâm tư cũng không có gì khác thường, liền gật đầu cười, cũng hỏi lại: "Ngươi ở nơi này đã bao lâu rồi?"
"Ta cũng không nhớ rõ, chỉ sợ cũng đã có mấy chục..." Lời nói còn chưa dứt, lại nghe trong sương phòng bên cạnh truyền ra tiếng cười, lập tức Văn Vân Cơ liền hiện ra trong đại sảnh.