Hai luồng chân khí chợt chạm vào nhau, hình thành trong cánh tay Trác Tri Viễn một khoảng trống như hình chiếc hộp vuông. Giới tử nguyên lực vốn đang được hai tay hấp thu không ngừng thì đột nhiên dừng lại bao quanh lấy đoản kiếm bị Trác Tri Viễn quăng ra, khiến cho đoản kiếm lơ lửng giữa không trung trông rất quỷ dị.
"Công pháp cổ quái nhà ngươi, ta không tin ta không thể luyện thành ! Ngươi mỗi ngày ở trong cánh tay ta vận chuyển mấy vòng tiểu chu thiên coi như đã quen rồi, ta còn chưa bao giờ thử qua cho ngươi dừng lại a! Loại tư vị không dễ chịu này ? Hừ ! Ngươi mỗi ngày không để ý tới ta cứ thế vận chuyển, đó chính là cái loại tư vị mà ta đã nếm trải ! Lần này cũng muốn cho ngươi nếm thử xem !" Bởi vì vừa rồi nhớ tới Lý Độ, khiến cho trong lòng Trác Tri Viễn bỗng nhiên dâng lên một tia cảm xúc không khuất phục, lập tức ngông cuồng lấy sức một mình nghịch chuyển chân khí nguyên bản đang lưu loát vận chuyển, hắn thật ra cũng không có sợ bản thân sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Hơn nữa hắn còn coi "lao cung đệ nhất quyết này" rõ ràng là một địch nhân bình thường, lại có thể cùng với nó nói chuyện.
Hai luồng chân khí đang ở trong thế giằng co, không ai nhường ai thì bất ngờ thanh đoản kiếm lơ lửng ở trên không trung chợt rung lên liên tục, tần suất càng lúc càng nhanh, cuối cùng phát ra thanh âm ông ông...
Đột nhiên, thanh đoản kiếm này giống như mất đi khống chế, không ngờ có thể ở trên không trung tự mình quay ngược đầu lại, nhằm về phía cánh tay phải của Trác Tri Viễn phóng nhanh tới.
Trác Tri Viễn lúc này nhìn như hóa điên, nhìn thấy đỏan kiếm hướng về chính mình đâm tới, lại không ngờ không né tránh, mà ngược lại miệng quát to :"Cũng tốt, để xem, đến tốt cung là đoản kiếm sắc bán hay là cánh tay của ta cứng rắn !" Lập tức đề tụ chân khí, nâng quyền đầu nghênh đón đoản kiếm hung hăng đánh tới.
Hành động lần này của Trác Tri Viễn cũng không phải là tự mình hại mình, mấy năm qua, hắn sớm phát hiện ra, theo sự hấp thu giới tử nguyên lực càng ngày càng nhiều, cánh tay của mình cũng theo đó mà cường hãn đến một mức đáng sợ. Trước kia yêu thú có thể dễ dàng làm đứt da tay của hắn, nhưng mà trong hai năm qua, công kích của thú, đối với hai cánh tay của hắn mà nói, căn bản một chút tác dụng cũng không có. Nhưng nếu như móng vuốt hay răng nhọn của yêu thú chạm tới các bộ vị khác trên thân thể của Trác Tri Viễn, thì vẫn có thể gây ra cho hắn những thương tổn nhất định. Trác Tri Viễn thậm chí còn thử qua dụng nắm đấm đánh mạnh vào một góc của vách núi, lúc ấy dưới uy lực của một quyền này, thiếu chút bữa đã đem hắn chôn sống dưới đống đất đá đổ xuống, vách núi chí ít phải đến ba bốn thước vuông, cư nhiên bị hắn đánh thành một cái hố sâu đến nửa thước, đất đá rơi xuống, khiến cho Trác Tri Viễn lúc ấy mặt mày xám tro.
Mũi kiếm trong mắt càng lúc càng lớn, Trác Tri Viễn chậm rãi nhắm hai mắt lại, đem tu trì tầng thứ hai nhĩ thức viên mãn phát huy đến cực hạn, trong lòng suy nghĩ, cho dù luyện "lao cung đệ nhất quyết" bất thành, ta cũng phải nghĩ biện pháp đột phá bình chướng nhĩ thức viên mãn. Nếu có thể bước vào cảnh giới tầng thứ ba, ta cũng có thể xuất quan được rồi!
Đoản kiếm càng bay càng gần, càng gần liền càng chậm, nhưng kiếm quang trên mũi kiếm lại càng phát ra lạnh thấu xương kèm theo tiếng ông ông càng ngày càng to, không nhưng thế mà còn lóe ra một luồng khí lạnh lẽo, lập tức bức địa hỏa nóng cháy xung quanh đẩy ra thật xa, làm cho trong một thế giới quỷ dị toàn màu đỏ của thập vạn thâm uyên này xuất hiện một không gian trong suốt ước chừng ba thước vuông.
Không đợi đoản kiếm đâm tới chính mình, nắm đấm của Trác Tri Viễn đã chủ động nghênh đón trước, kiếm quang liền nhập vào bên trong cơ thể, Trác Tri Viễn liền ... không cảm giác một chút thống khổ nào, chỉ là trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc, không đúng, kiếm quang này như thế nào lại có thể dễ dàng đâm thủng quả đấm của ta? Nắm đấm của ta đây, hiện tại ngay cả núi cũng có thể đánh vỡ được một góc a!
Tâm niệm của Trác Tri Viễn xoay chuyển không bằng với tốc độ của đoản kiếm kia, đoản kiếm nguyên bản khi ở trên không trung, đã muốn chậm đến cực hạn, áp lực xung quanh cản lại của đã đến cực hạn. Nhưng mà cho đến khi kiếm quang xuyên thấu qua nắm tay của Trác Tri Viễn, đoản kiếm kia lại hưu một tiếng, bay nhanh đâm vào cánh tay của Trác Tri Viễn...
...
Thật lâu sau, một chút động tĩnh đều không có, Trác Tri Viễn trong lòng kinh ngạc không thơi, đợi cho hắn mở to hai mắt nhìn lại, mới phát hiện đoản kiếm theo mình bảy năm nay đã hoàn toàn mất đi tung tích.
Trác Tri Viễn bắt đầu hồi tưởng lại hết thảy mọi việc vừa mới phát sinh, trong hiện lên các hình ảnh, tuy rằng vừa rồi hắn nhắm nghiền hai mắt, nhưng hết thảy trong chu vi mười trượng xung quanh, đều không giấu diếm được hắn.
Khi đoản kiếm bay đến, thì tốc độ càng ngày càng chậm, gống như là trên không trung có người đang nắm chuôi kiếm vậy.
Nắm tay toàn lực đánh ra, thế công trên không trung rất nhanh tựa hồ như liên tiếp đánh ra, Trác Tri Viễn biết rõ một quyền này của mình nhìn qua vẻn vẹn chỉ là một quyền, nhưng ít nhất lại công kích đến bảy tám chỗ.
Đoản kiếm cơ hồ tạm dừng ở giữa không trung, mà nắm tay hung hăng đánh vào trên mũi kiếm...
Kiếm quang đâm vào nắm tay, tốc độ đoản kiếm đột nhiên tăng vọt, chỉ là điện quang chợt lóe, liền xuyên vào cánh tay của Trác Tri Viễn.
Trác Tri Viễn khó có thể tin được hình ảnh mà mình "chứng kiến", vừa cẩn thận xem lại một lần nữa, vừa tập trung tinh thần lên đoản kiếm xem tình trạng của nó sau khi xuyên vào cánh tay.
Đích xác, đoản kiếm sau khi xuyên vào cánh tay, liền cũng không có từ địa phương nào khác xuyên ra!
Chỉ là, đoản kiếm đã đi nơi nào ?
Trác Tri Viễn nghi vấn đầy đầu, quái điểu đậu trên một cành cây cách đó không xa cũng là lắc cái đầu nghĩ hoài không ra. Nõ rõ ràng chứng kiến Trác Tri Viễn giống như phát điên lấy trứng chọi đá, đem quả đấm của mình đánh về phía thanh đoản kiếm không gì không phá được.
Nhưng mà, đoản kiếm lại có thể hư không tiêu thất, thất gióng như nắm tay của Trác Tri Viễn biến thành một cái miệng rộng, đem thanh đoản kiếm này một phát nuốt luôn. Loại cảnh tượng quái dị này, quái điểu chưa bao giờ thấy qua.
Trác Tri Viễn thử vận khởi chân khí, rất kỳ quái, dĩ vãng chỉ cần hắn thoáng vận chân khí, chân khí liền sẽ tự động từ trong nhâm mạch chảy đến thủ thiếu dương tam tiêu kinh, sau đó ở trong nơi cánh tay tiến hành tuần hoàn vòng tiểu chu thiên. Thế nhưng lần này, chân khí lại chỉ là dựa theo tâm ý của Trác Tri Viễn an bài, tiến hành lưu chuyển bình thường, cũng không có trực tiếp phóng mạnh về thủ thiếu dương tam tiêu kinh.
Chậm rãi đem chân khí đến thủ thiếu dương tam tiêu kinh vận chuyển, Trác Tri Viễn rất là cẩn thận, cái này cũng là vì do tình huống vừa rồi, Trác Tri Viễn tự nhiên sẽ cẩn thận hơn rất nhiều.
Chân khí chậm rãi rót vào cánh tay, sau một hồi tìm kiếm, Trác Tri Viễn phát hiện, chình mình từ sau khi tu luyện 【 Như Ý Luyện Bảo Quyết 】, luôn luôn cảm giác được phảng phất cánh tay có chút trống rỗng, thế nhưng lúc này lại có một loại cảm giác tràn đầy, Thật giống như nơi đó đã được lấp đầy vậy !
Chẳng lẽ là vừa rồi hấp thu giới tử nguyên lực cuối cùng đã trở thành giọt nước tràn ly? Lần này rốt cục là đem khoảng trống trong cánh tay lấp đầy? Chỉ là, thanh đoản kiếm của mình đã đi đâu? Nghi vấn trong đầu Trác Tri Viễn chẳng những không có lời giải đáp, ngược lại là càng thêm mê hoặc.
Tiếp tục thử đem chân khí nhập vào cánh tay, Trác Tri Viễn theo bản năng giơ tay lên, ngón tay không tự chủ liền có xu thế bấm ra một đạo kiếm quyết, Trác Tri Viễn cảm giác được trong cánh tay của mình tựa hồ có một lực lượng kỳ quái đang chộn rộn, giống như tùy thời có thể thoát thể mà ra.