Buổi chiều ngày thứ năm thường không có tiết học, chúng nữ tất cả đều ở nhà, vì thế các nàng có thời gian nhàn rỗi tiêu khiển trò này trò kia, ví dụ như đánh bài, chơi mạt chược hoặc xem TV.
Vừa về đến nhà, Hướng Nhật trước tiên đem ba chiếc nhẫn kim cương còn lại giấu đi, sợ bị mấy vị đại tiểu thư nhìn thấy sẽ sinh ra hoài nghi, sau đó hắn trong lòng nửa chờ mong nửa kích động thong thả đi xuống dưới lầu.
Sở Sở, Thiết Uyển, An Tâm cùng Dịch Tiểu Quân bốn ngươi đang ngồi quanh bàn chơi mạt chược, Phạm Thải Hồng cũng ba người còn lại đứng bên cạnh hứng thú theo dõi, duy nhất có Thạch Thanh một mình lặng lẽ ngồi trên ghế sa lon xem TV.
Nhìn cảnh trước mặt, Hướng Nhật hơi do dự rồi nhanh chân đi tới bên cạnh đồ đệ ngoan:
- Tiểu Thanh!
- Sư phụ.
Thạch Thanh quay đầu lại liền thấy vẻ mặt xấu xa của cầm thú sư phụ đang nhìn mình, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
- Tiểu Thanh, sư phụ cho em xem cái này.
Hướng Nhật cười hắc hắc, giống như đang làm chuyện ám muội không muối người ngoài trông thấy
- Là cái gì?
Sắc mặt Thạch Thanh đỏ lên, thấp thỏm có dự cảm xấu, tục ngữ có câu: “vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo” (khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp). Cầm thú sư phụ trước mặt đúng là đã từng có tiền lệ, trước đây thường xuyên làm ra vẻ thần bí để tìm cơ hội táy máy sờ mó mình, phải cẩn thận hơn một chút. Với quan hệ hiện tại của hai người, có vuốt ve thân mật một tí cũng không có gì, nhưng Thạch Thanh luôn luôn giữ kẽ, không dám phóng khoáng buông thả.
- Hắc hắc, anh cam đoan, em nhất định sẽ thích, nhưng cũng đừng quá xúc động đó nhe.
Hướng Nhật ra vẻ thần bí thao thao bất tuyệt.
Trong lòng Thạch Thanh đã có chút dao động, nhìn cầm thú sư phụ thần bí như vậy, chẳng lẽ sự thật có cái gì hay?
Hướng Nhật thò tay vào túi móc ra một cái hộp màu đen tinh tế khéo léo, bên ngoài hộp bọc một lớp vải bông mềm mại, rõ ràng là để bảo vệ đồ vật bên trong cái hộp.
- Đây là cái gì?
Thấy cái hộp như vậy, Thạch Thanh trong lòng hồi hộp tim đập thình thịch, cái này hình như đã thấy qua ở đâu đó, cái hộp nom tinh tế khéo léo, cực kỳ giống mấy cái đạo cụ chuyên dùng như món quà “thần bí” mà các nam nhân vật chính muốn đưa cho nữ nhân vật chính trong mấy cảnh chiếu trên TV.
- Em đoán đi!
Vẻ mặt Hướng Nhật lộ rõ sự đắc ý, nhìn vẻ kích động của đồ đệ sao hắn có thể không hiểu được đây là do đồ đề đang khéo léo giả bộ hồ đồ?
- Em không đoán được.
Thạch Thanh cố kìm nén kích động, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt lại không tự chủ được cứ liếc về phía chúng nữ đang đánh bài, dường như sợ bị các nàng nhìn thấy.
- Vậy em mở ra xem đi.
Hướng Nhật cũng không muốn tiếp tục đùa cợt người đồ đệ dịu dàng ngoan ngoãn này, đưa cái hộp màu đen trong tay ra.
Thạch Thanh mừng rỡ nhận lấy, nắm chặt trong tay, như sợ sẽ có người khác đoạt mất. Nàng run rẩy từ từ mở cái hộp ra, ánh đèn sang rọi vào trong hộp, phản chiếu ánh sáng chói trong suốt lấp lánh, dường như bên trong chứa một vật nho nhỏ sáng loá, Thạch Thanh lập tức bị hấp dẫn, mắt lộ ra vẻ thích thú vô cùng.
- A, vật gì phát sáng quá vậy?
Hai mắt bà dì út họ Dịch sáng lên, đang đánh mạt chược nhưng cũng không quên chú ý động tĩnh bên này, thấy có ánh sáng chói mắt chợt lóe lên, nhất thời kinh hãi kêu lên.
Tiếng kêu kinh hãi ấy lập tức gây ra sự chú ý của mấy cô nàng đang chơi mạt chược, dõi theo ánh mắt của Dịch Tiểu Quân nhìn qua liền thấy trong tay Thạch Thanh đang cầm một cái hộp nhỏ màu đen, mà bên trong cái hộp đang mở nửa chừng lại thấy một cái nhẫn sáng chói, tâm tình các nàng như bị cái gì câu dẫn mất, ngơ ngác nhìn cái nhẫn. Ngay cả các nàng bên ngoài cũng không ngoại lệ, Phạm Thải Hồng nhìn lướt qua, mắt bắn vẻ cực kỳ ham muốn, Liễu Y Y thì không ngừng hâm mộ, người đẹp Anna vẻ mặt phức tạp không biết đang suy nghĩ gì.
Đó là một cái nhẫn kim cương nên các nàng dễ dàng nhận ra, hơn nữa chiếc nhẫn lại đính một cục kim cương rực rỡ như vậy, còn là một cục kim cương cực lớn. Đám người Sở Sở ánh mắt lập tức u oán nhìn về phía lưu manh, chỉ bởi vì ở đây còn có người ngoài, lại có trưởng bối là dì út, tất nhiên không thể làm nũng với lưu manh.
- Là nhẫn kim cương!
Dịch Tiểu Quân như mèo thấy cá rán, lấp tức ném mấy quân mạt chược đang chuẩn bị mở ra trong tay, vội vàng bật dậy đoạt lấy cái hộp màu đen trong tay Thạch Thanh, cũng không để ý đến sắc mặt không nỡ của Thạch Thanh, nhanh chóng lấy chiếc nhẫn kim cương ra cẩn thận nhìn ngắm, vẻ mặt như chỉ hận không thể chiếm lấy, nhưng lại ra giọng thản nhiên nói:
- Kim cương cũng không tệ lắm, chỉ có điều hơi nhỏ.
Hướng Nhật trong lòng khinh bỉ không thôi, rõ ràng là muốn nuốt vào, nhưng lại bày ra vẻ mặt đứng đắn, muốn hù ai chứ, hắn dơ tay ra đòi:
- Đưa đây, không phải cho bà đâu.
- Nhìn một chút có chết ma nào!
Dịch Tiểu Quân hung hăng lườm hắn một cái:
- Tiểu tử thúi không nói không rằng đi mua nhẫn kim cương mang về, quả nhiên rất có lòng. Thật nhìn không ra, ngươi cũng yêu thương nữ nhân của mình lắm đấy chứ.
Rồi quay đầu lại làm như vô tình nói với Thạch Thanh:
- Tiểu Thanh, xem ra tiểu tử thúi này vẫn là yêu thương cháu nhất, cũng chỉ mua nhẫn kim cương cho cháu.
Trong khi nói Dịch Tiểu Quân cố tình nhấn mạnh chữ “chỉ”, hiển nhiên chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Lời vừa dứt, bên cạnh vang lên tiếng hừ lạnh nặng nề của An đại tiểu thư, còn Sở Sở, Thiết Uyển trên mặt cũng lộ ra vẻ bất mãn khác nhau, nói thật, không ghen tị ấy là nói dối—phải nói là cực kỳ cực kỳ ghen tị.
Nhìn sắc mặt sầm xuống một đống của mấy vị đại tiểu thư, Hướng Nhật thầm kêu không xong, mụ dì út rõ ràng đang chia rẽ quan hệ của mình và các nàng đây mà, may là hắn đã sớm chuẩn bị, nếu không thì đúng là gây ra đại họa.
- Sở Sở, Tiểu Uyển, còn An An nữa, mấy em đừng nhìn mà thèm, mấy em cũng có phần mà.
Hướng Nhật cười hì hì lấy lòng, thò tay móc từ trong túi ra ba cái hộp giống cái kia như đúc.
Ba nàng mặt đang ủ dột, thấy lưu manh lại móc ra ba cái hộp thì mặt liền thay đổi sáng rỡ, tâm trạng vui sướng lộ rõ ra bên ngoài, vẻ mặt kích động vội vàng nhận lấy.
- Này, tụi cháu không bị hắn dùng một cái nhẫn nho nhỏ này mua đứt đấy chứ?
Dịch Tiểu Quân bực dọc, đã lên kế hoạch tốt như vậy nhưng lại không thành công, nàng nuốt không trôi cục tức này. Hơn nữa, nàng lại càng tức chính là tên tiểu tử thúi kia chỉ lo săn sóc chiều chuộng tình nhân của hắn mà không thèm để ý chuẩn bị một món quà cho bậc trưởng bối là mình, thật không có tí nhân tính nào.
Chúng nữ nhận được món quà bất ngờ này của lưu manh, sớm đã quên đi việc phải lấy lòng dì út họ Dịch, tuy rất muốn mở cái hộp màu đen ra, nhưng động tác lại nhẹ nhàng đến mức giống như đang cầm một bảo bối cực kỳ dễ vỡ, chậm rãi mở nắp hộp ra. Nhìn thấy bên trong hộp một chiếc nhẫn kim cương chói mắt giống hệt chiếc hồi nãy, tất cả đều lộ ra vẻ vui mừng mãnh liệt, trong khoảnh khắcđều đắm chìm trong niềm hạnh phúc lớn lao.
- Một cái nhẫn nho nhỏ thôi mà, đâu phải hiếm có!
Có điều người muốn phá vỡ khung cảnh này không phải không có, chẳng hạn như Phạm Thải Hồng Phạm đại tiểu thư, khinh thường hừ nhẹ một tiếng, tuy nhiên khóe mắt lại không nhịn được liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương như chỉ muốn chiếm lấy.
Hướng Nhật cười hắc hắc nói:
- Mấy cái nhẫn nhỏ này đương nhiên không đáng để Phạm đại tiểu thư để trong mắt rồi.
- Đương nhiên!
Phạm Thải Hồng lại khó chịu hừ một tiếng rồi quay đầu đi, dường như không muốn phải nhìn cái thứ đồ tinh xảo mà nàng cho rằng chỉ là một “cái nhẫn nhỏ” kia:
- Ta muốn lúc nào thì có thể đi mua lúc đó, hơn nữa, nhất định còn to hơn nhẫn của ngươi.
Tuy nói như thế, nhưng của mình mua nào phải của tốt người khác tặng? Đạo lý này phỏng chừng có đánh chết nàng cũng không thừa nhận.
Hướng Nhật cũng mặc kệ cô nàng, quay đầu nhìn các nàng Sở Sở đang yêu thích nhìn chằm chằm vào nhẫn kim cương trong hộp trêu đùa:
- Mấy em đừng ngắm nữa, mau cất lại đi, tránh cho có người lại ghen tị.
Vừa nói ánh mắt vừa quét về phía Phạm Thải Hồng cùng bà dì út họ Dịch, ý tứ không cần nói cũng dư sức hiểu.
Hai người bị nhìn lập tức trừng mắt nhìn lại y, bởi vì đây rõ ràng là đang lên mặt, là đang khiêu khích các nàng! Xú tiểu tử, tốt nhất đừng nên để ta nắm thóp, nếu không ngươi cứ chống mắt lên mà nhìn xem! Hai người phụ nữ đồng thời nảy sinh ý nghĩ ác độc.
- Cái gì cất đi, phải đeo vào mới đúng.
Vẻ mặt Sở Sở mừng rỡ, nàng không hiểu lưu manh đang mượn cơ hội này đả kích người bên ngoài, mau chóng lấy nhẫn ra đeo vào ngón áp út của mình.
Ngón tay nhỏ nhắn sáng như bạch ngọc, đeo nhẫn kim cương vào lại càng nổi bật, nhìn càng thon dài xinh đẹp hơn rất nhiều.
Mấy nàng kia cũng học theo, ganh đua khoe sắc, mấy cái nhẫn đính kim cương đồng loạt chói lóa làm cho người ta mở mắt không ra.
Hướng Nhật thấy vậy cực kỳ vui vẻ, hắn chính là muốn có kết quả như vậy, có thể làm cho các nàng vui cười, mua mấy cái nhẫn kim cương có xá gì, hắn vung tay vung chân nói:
- Nếu các em thích như vậy để hôm nào anh đi mua cho mỗi người thêm chục cái.
Nghe lưu manh nói thế, các nàng đều nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, Thiết Uyển hờn dỗi liếc mắt nhìn hắn một cái:
- Mua nhiều như vậy làm gì, nhẫn chỉ cần một cái là được rồi.
Bộ không phải vậy sao? Nhẫn nhiều như vậy đeo hết lên tay, sợ rằng không tăng thêm vẻ diễm lệ mà ngược lại có thể bị người ta nói thành nhà giàu mới nổi chơi trội mất.
Dịch Tiểu Quân rốt cuộc không nhịn được ghen tị nói:
- Tiểu tử thúi, ngươi có nhiều tiền như vậy sao? Khi nào thì mua cho dì út một cái?
- Cô tự tìm người mua cho đi.
Hướng Nhật khinh thường bĩu môi, cũng chỉ có bà này, tưởng tiền là rác sao?
- Ngươi….
Dịch Tiểu Quân bị mất mặt chỉ muốn lên cơn, nhưng bởi vì muốn để lại một chút ấn tượng tốt trong lòng mấy cô “cháu” nên đành nhịn xuống, huống chi, cái kế hoạch kia của nàng còn chưa bắt đầu, không thể vì con tép mà mất con tôm. Nàng nặng nề hừ một tiếng rồi quay sang bắt chuyện với mấy vị đại tiểu thư lúc nãy chơi mạt chược chung:
- Đi, chúng ta quay lại chơi mạt chược, không cần để ý đến hắn, để cho hắn thành tên người nộm.
Đám người Sở Sở lúc này cũng nhận thấy vừa rồi mình lạnh nhạt với người dì út tương lai này, giờ vừa nghe nàng nói vậy liền lập tức lấy lòng theo sát bên, ngay cả Thạch Thanh cũng không ngoại lệ, bỏ mặc Hướng Nhật lại chỏng chơ một mình.
Hướng Nhật bực bội không thôi, hắn đã tặng một món quà lớn như vậy, còn đang muốn kiếm chác chút đỉnh, ai ngờ lại bị bà dì út oái ăm này quấy nhiễu, ngay cả tay của đồ đệ còn chưa kịp vuốt, tiền đã trao mà cháo chưa kịp húp thật bực cái mình, đã vậy, một mình ông ngồi xem TV vậy.
Cầm điều khiển trong tay chuyển đổi các kênh, hắn đang chuẩn bị thoải mái nằm trên ghế sa lon xem thì không ngờ chuông điện thoại di động vang lên.
Là nữ thư ký ngực bự Phương Oánh Oánh gọi tới, lúc này, cũng không biết tìm mình có chuyện gì đây.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Hướng Nhật lại không dám chậm trễ, hắn biết nữ thư ký tuyệt đối sẽ không ở không mà gọi điện cho hắn, một khi đã gọi điện là nhất định có chuyện phiền hà tới hắn.
- Này, tìm tôi có việc gì thế?
Đối với người huynh đệ khác phái có chút mập mờ này, giọng nói chuyện của Hướng Nhật rất thoải mái.
Nhưng đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói lo lắng của nữ thư ký:
- Tô giám đốc mất tích rồi!
- Cái gì!
Hướng Nhật nhảy bật khỏi ghế sa lon, vừa nghe điện thoại vừa chạy ra cửa.