Có vô tình lướt qua người Đường Cảnh Nghi, Vệ An tinh ý nhận ra chiếc váy trên người cô chẳng mấy phần là ngay ngắn, lại thấy chiếc giày trên tay được cô cúi người đặt xuống sàn xe khi nảy, vừa hay cổ chân đang sưng tấy kia cũng thật khéo mà lọt vào tầm mắt của cậu ta.
“Thiếu phu nhân, chân cô bị thương sao?”
Giật mình, Đường Cảnh Nghi lùi chân đang tấy đỏ của mình ra sau một bước giống như đang che giấu một thứ gì đó mà sợ người ta phát hiện ra vậy, rồi nhìn qua Vệ An, cô qua loa:”Không có gì đâu, cậu đừng để tâm”
Vệ An nhìn vết thương ở chân Đường Cảnh Nghi có vẻ cũng khá nặng chứ không hề đơn giản như lời cô, không yên tâm cậu ta liền hỏi lại lần nữa: “Thiếu phu nhân thật sự là không sao chứ?”
Bởi vì sự có mặt của Tần Tử Văn nên Đường Cảnh Nghi giữ lại vết thương trong lòng, có phần hơi dè chừng, chẳng tiện nói ra vì cô sợ anh lại nghĩ cô kể khổ mà giành lấy sự thương hại từ người khác. Cô cũng rõ hơn ai hết, anh đối với cô có thể vô tình đến mức độ nào, bây giờ dù có chết trước mặt anh có lẽ anh cũng chẳng thèm bận tâm đến. Nên thôi tự mình làm thì tự mình chịu vậy.
Lén nhìn khuôn mặt của Tần Tử Văn qua kính chiếu hậu, quả là không sai, khuôn mặt của anh vẫn rất vô tâm, lạnh lẽo và xa cách như thế, Đường Cảnh Nhi khẽ gật đầu với Vệ An:”Thật”
Mi mắt hơi giật, biểu hiện rõ Tần Tử Văn đã nghe thấy cuộc hội thoại giữa Vệ An và Đường Cảnh Nghi. Nhưng anh vốn chẳng còn để tâm đến Đường Cảnh Nghi ra sao nữa rồi. Đối với anh những việc liên quan đến cô thì cũng chỉ là ba trò giả dối, mưu mô, lừa lộc được lên kế hoạch sẵn mà thôi.
Nếu đổi lại là cô bé Nghi Nghi hồn nhiên ngây thơ của trước kia thì có lẽ Tần Tử Văn anh đã không suy nghĩ mà ngay lập tức chạy đến bên cô, quan tâm hỏi han mà đưa cô đến bệnh viện rồi.
Nhưng hiện tại những điều đó có lẽ đã rất xa xỉ, nó chỉ mong manh xuất hiện trong giấc mơ của riêng Đường Cảnh Nghi cô mà thôi.
Hai chiếc lông mày chau lại, Tần Tử Văn khó chịu:”Vệ An”
“Đừng lằng nhằng nữa, tôi không có nhiều thời gian”
Cả hai người phía trước đang nói chuyện với nhau bị lời Tần Tử Văn cắt ngang thì giật mình.
Đường Cảnh Nghi liền xoay mặt thẳng về phía trước, môi mím chặt, không thêm bất kì một lời nào nữa, hai tay nắm lấy túi xách, ngồi ngay ngắn.
Vệ An cũng biết mình đã đụng đến giới hạn cuối cùng sự kiên nhẫn của Tần Tử Văn, để tránh những điều không hay, Vệ An xoay đầu ra ghế sau cúi nhẹ: “Xin lỗi chủ tịch, tôi đi ngay đây ạ”
Tần Tử Văn cũng chẳng nói gì, Vệ An nổ máy xe rời khỏi biệt thự, lái xe một quãng đường. Đạp phanh, Vệ An dừng xe trước cửa Đường gia. Nhanh chân xuống xe mở cửa cho Tần Tử Văn sau đó là Đường Cảnh Nghi.
“Để xe ở đây, cậu về tập đoàn trước đi”
Tần Tử Văn hai tay chấp lại ngay ngắn đặt ở phía sau lưng yêu cầu. Vệ An cúi người tạm biệt, rồi bắt taxi quay trở về tập đoàn.
Sau khi Vệ An rời đi, Tần Tử Văn xoay người lướt qua Đường Cảnh Nghi mà đi thẳng vào trong mặc kệ cô vẫn còn đứng đó một mình mà đau đớn chẳng thể di chuyển.
Đi một đoạn đường khá xa vẫn không thấy Đường Cảnh Nghi bám theo, Tần Tử Văn liền sinh ra cảm giác khó chịu, bất đắc dĩ quay đầu tìm hình bóng của cô thì vẫn thấy cô còn đang yên vị tại chỗ cũ ngồi thụp xuống đất, chếc váy trắng tinh cũng vì thế mà lắm lem đất cát.
Lòng tuy chẳng mấy vui vẻ nhưng đây là Đường gia, cũng không thể để mặc Đường Cảnh Nghi mà một mình vào trong được, quay gót chân Tần Tử Văn đi lại chỗ cô đang ngồi.
Nhìn đôi giày tây đen bóng loáng trước mặt mình, Đường Cảnh Nghi hướng mắt nhìn lên, biết Tần Tử Văn không vừa lòng, cô cố gượng dậy, nhưng rồi chỉ một bên giày, gót lại cao, chân thì đau, không trụ vững được mà bổ nhào xuống đất.
Cứ tưởng giây phút cô chênh vênh sắp ngã sẽ được Tần Tử Văn dang tay mà đỡ lấy như những lúc cả hai còn bé, nào ngờ anh lại lùi bước ra sau mà né tránh như sợ rằng mình sẽ chạm vào một thứ dơ bẩn lắm vậy, cô cứ thế ngã tự do mà nằm sấp dưới mặt đất.
Bây giờ cô mới cảm nhận được cảm giác ngã thật ra nó không đau nhiều như cô tưởng, lúc trước chỉ là có người sẵn sàng đỡ nên cô mới sinh ra cảm giác ỉ lại, muốn được che chở mà cố tình làm nũng một chút mà thôi.
Cũng chẳng ngồi xuống xem xem Đường Cảnh Nghi ra sao, Tần Tử Văn cứ đứng đó thản nhiên hai tay đút vào túi quần, lạnh lùng:”Tôi không phải đạo diễn, nên cũng chẳng cần xem diễn xuất của em làm gì, nhưng nếu em đã thích đóng vai nữ chính yếu đuối cần người che chở, khát khao được chăm sóc như vậy, tôi vẫn có thể nghĩ đến việc mua cho em một vai diễn phù hợp. Với khả năng diễn xuất của em tôi nghĩ em sẽ sớm nổi tiếng thôi”
“Em thấy thế nào?”
Đường Cảnh Nghi gượng cười. Thì ra Tần Tử Văn nghĩ con người cô hèn hạ đến như thế sao?
Không lẽ chỉ vì để nhận được sự thương hại che chở không cam từ anh, mà cô sẵn sàng chịu đựng đau đớn mà nằm dưới sấp dướt mặt đất như này sao?
Việc thấp kém như thế cô không làm.