• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù Tần Tử Văn đã nói như thế, nhưng vẫn không cách nào có thể thể làm dịu đi nổi bất an trong lòng Đường Cảnh Nghi hiện giờ cả, tâm không được an Đường Cảnh Nghi kì kèo:”Tử Văn….”

Nhưng lời chưa kịp hết câu, Vệ An đã liên tục cốc mạnh vào cửa kính xe mà cắt ngang tất cả, Tần Tử Văn thấy thế liền cau mày, đưa tay hạ kính xe, anh khó chịu:”Vệ An tôi bảo cậu đi xem tìm hình của người ta thế nào, cậu ở đây gõ inh ỏi làm gì?”

“Chủ tịch, người….Người ở trước đầu xe….Người đó….Chủ tịch, tôi nghĩ anh nên tự mình xuống xe xem thì hơn….” Sau khi thấy Tần Tử Văn hạ kính xe xuống, Vệ An đứng từ bên ngoài loay hoay mãi đầu ngẩn lên rồi lại cúi xuống mà nhìn vào bên trong chiếc xe, lời nói có không được hoàn chỉnh cậu thông báo cho Tần Tử Văn.

Vệ An cũng thật muốn sắp xếp chuyện này cho ổn thỏa để rồi còn trở về Tần thị thật nhanh nữa lắm chứ. Nhưng mà cậu ta cũng đâu có ngờ người đang nằm trước đầu xe kia, lại khiến cho cậu có được một bất ngờ lớn đến như thế, hiện tại Vệ An cậu cũng không thể nào tự quyết định việc này nữa rồi. Cách còn lại duy nhất là để chủ của cậu xử lí mà thôi.

Tần Tử Văn nhìn Vệ An một lúc, lòng có phần hơi bất mãn với cách cư xử nói năng lấp bấp của Vệ An, mắt liếc ngang qua người cậu ta một cái, Tần Tử Văn vẫn rất từ tốn với chiếc điện thoại trên tay, và kiên nhẫn dịu dàng với người con gái ở đầu dây bên kia:”Nghi Nghi, anh thật sự không sao em có thể yên tâm. Còn bây giờ nghe lời anh ngoan không được khóc nữa biết chưa. Em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh về với em liền, ha”

“Em…”. 𝖳rang‎ gì‎ mà‎ hay‎ hay‎ 𝘁hế‎ ﹙‎ 𝖳𝘙U𝖬𝖳𝘙UYỆN.𝙑N‎ ‎ ﹚

“Nghi Nghi ngoan nào. Không được mè nheo nữa, anh phải xử lí xong việc ở đây mới có thể về sớm với em. Em không muốn anh về sớm sao?”

Lòng Đường Cảnh Nghi chùn xuống. Tần Tử Văn nói đúng, cô cứ thế này làm sao anh giải quyết xong việc sớm rồi về với mình được. Cô ở đây lo lắng như thế này vốn cũng chẳng giúp ích được gì cả mà chỉ khiến Tần Tử Văn lo lắng thêm cho mình hơn thôi. Mi mắt rủ xuống, Đường Cảnh Nghi gật đầu:”Nhớ về sớm, em đợi”

Đôi môi khẽ cười, Tần Tử Văn gật gù:”Tuân lệnh bà xã đại nhân! Nhất định ông xã sẽ về sớm!”

Hai đầu dây ngắt kết nối, bấy giờ Tần Tử Văn mới mở cửa xe đi xuống, Vệ An bên cạnh lập tức thẳng người mi mắt chớp liên hồi:”Chủ tịch….”

“Có chút việc cậu giải quyết cũng không xong. Từ bao giờ cậu bắt đầu vô năng như thế?”

Bị Tần Tử Văn mắng, Vệ An bên cạnh liền cảm thấy tổn thương, việc thế này không phải là cậu không giải quyết được mà đây là trường hợp đặc biệt, chưa chắc Tần Tử Văn anh giải quyết được huống hồ là Vệ An cậu, biễu môi Vệ An nhanh miệng:”Chủ tịch, anh tới xem sẽ rõ thôi”

Ánh mắt đề phòng mà dò xét, Tần Tử Văn đưa tay chỉnh lại chiếc áo vest trên người, bước chân thon thả tiến tới trước đầu xe.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh là hình ảnh của một cô gái với một chiếc đầm dài trắng tinh khôi, đôi chân trần nhếch nhác bám đầy vết bẩn, mái tóc rủ rượi đã che khuất đi khuôn mặt, cô đang nằm dài ra đường, nhưng nhìn kĩ một chút thì dáng vẻ này lại có phần hơi quen thuộc thì phải, Tần Tử Văn cau mày, bước chân ngày càng dè dặt mà đi đến đứng trước cô gái nọ.

Trong lòng dường như cũng có một cái gì đó cuộn trào thôi thúc, Tần Tử Văn ngồi xuống mặt đường, tay nhẹ vén mái tóc của người con gái kia lên.

Cả người như chết lặng!

Là Phương Tiểu Kiều!

Đôi tay run rẩy, ánh mắt đỏ au, Tần Tử Văn quét mắt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên một lượt. Anh tự hỏi mấy tháng qua cô đã sống như thế nào mà thành ra dáng vẻ nông nổi đáng sợ như thế này chứ?

Thân thể xanh xao tiều tụy nhếch nhác đến khó coi, khuôn mặt cũng hốc hác đi vài phần, trên người thỉnh thoảng còn có vết bầm xanh đỏ, rốt cuộc cô đã phải chịu đựng những gì trong suốt một thời gian qua?

Cũng chẳng còn nhiều thời gian để suy nghĩ vẩn vơ. Tần Tử Văn một lực bế sốc Phương Tiểu Kiều lên, nhanh chân bế cô đi vào trong xe, lớn tiếng nhìn Vệ An vẫn còn đang đứng ở trước đầu xe:”Vệ An, nhanh tới bệnh viện”

Vệ An giật mình ngay lập tức chạy vào ghế lái ngồi mà chờ sẵn. Tần Tử Văn nhẹ đặt Phương Tiểu Kiều vào ghế sau, tiếp theo anh cũng ngồi vào cùng, tay vòng qua người Phương Tiểu Kiều, anh để cô nằm trong lòng mình.

Bấy giờ mọi thứ ở trong xe đều trở nên căng thẳng và u tối, nhưng ở đâu đó dường như lại chứa đựng một nụ cười bí hiểm.

Chiếc xe của Tần Tử Văn, cứ thế bon bon trên đường mà đến thẳng bệnh viện trong trung tâm thành phố. Chiếc xe vừa đến sảnh, đã có sẵn một vài bác sĩ và y tá đứng đó.

Được Vệ An mở của xe, Tần Tử Văn bế Phương Tiểu Kiều xuống đặt lên băng ca. Không chậm trễ một phút giây nào, các bác sĩ và y tá đã nhanh chóng vận động hết công sức để cấp cứu cho Phương Tiểu Kiều.

Sau một hồi cấp cứu cuối cùng ánh đèn trước phòng cấp cứu cũng đã tắt, Tần Tử Văn từ hàng ghế chờ đứng lên đi đến chỗ của bác sĩ, trong lời nói có phần vội vàng và lo lắng:”Cô ấy thế nào rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK