Đường Cảnh Nghi cười khẩy:”Tôi hiểu chứ….Tôi cũng biết yêu biết nhớ mà….Được rồi, tôi đưa anh lên…”
Đường Cảnh Nghi kiên nhẫn lần nữa đi đến nắm lấy cánh tay Tần Tử Văn, xiết chặt eo, cô quyết lần này phải đưa được anh lên phòng.
Nào ngờ mới bước tới mấy bước, Tần Tử Văn lại vùng vằng, một mực không chịu bước tiếp, mắt nhắm mắt mở, anh cười cười đưa tay sờ sờ vào má Đường Cảnh Nghi, nhưng lại bị cô khó chịu, trừng mắt mà né tránh:”Tần Tử Văn, anh đừng có mà làm loạn”
“Đường Cảnh Nghi, em dám trừng mắt với tôi sao? Đúng là thời gian này không được tôi dạy dỗ nên em lớn gan hơn rồi phải không?”
“Anh say quá rồi”
Nói rồi, Đường Cảnh Nghi dùng hết sức lực đỡ người Tần Tử Văn bước tiếp, nhưng đến cầu thang anh lại chôn chân tại chỗ, không nhích chân lên bậc thang dù chỉ một chút, anh khó chịu hét lớn:”Tôi vẫn chưa nói xong mà…Em buông tôi ra đi”
Đường Cảnh Nghi, hít thở một hơi, sự kiên nhẫn cũng vơi đi, cô dứt khoát buông người Tần Tử Văn ra:”Vậy anh muốn ngủ đâu thì ngủ đi, có trúng gió chết tôi cũng mặc kệ anh”
Nói rồi, Đường Cảnh Nghi xoay người một mạch đi về phòng, dập cửa một cái thật mạnh, bỏ lại mình Tần Tử Văn loạng choạng đứng phía dưới cầu thang.
Vừa về đến phòng cô đã leo thẳng lên giường nằm xuống, kéo chăn phủ kín đầu, nước mắt lại thành hình mà bầu bạn cùng cô trong chiếc chăn tối đen kín mít.
Nằm được một lúc, tinh thần ổn định hơn, Đường Cảnh Nghi trên mặt có chút lo lắng, cô chần chừ một lát cuối cùng cũng loi xuống giường, mang đôi dép vào đi đến bên cánh cửa. Vặn tay nắm cửa, cô thò đầu quan sát phía dưới cầu thang.
Thật không ngờ Tần Tử Văn vẫn còn ở dưới nhà, Đường Cảnh Nghi thấy anh đang ngồi tựa đầu vào thành cầu thang, lòng lại không nỡ, mà đi xuống.
Đứng phía sau lưng anh cô lên tiếng:”Anh đứng dậy đi, tôi đưa anh lên trên, ở đây đêm gió lạnh lắm”
Rượu đã ngấm, đầu óc Tần Tử Văn rơi sâu vào trạng thái mơ hồ, ngã đầu về phía sau, anh mờ ảo nhìn thấy khuôn mặt cau có của một cô gái ở phía sau, anh cười.
“Tôi biết nhất định em sẽ không bỏ mặc tôi mà”
“Tiểu Kiều, em về rồi”
Sắc mặt Đường Cảnh Nghi trở nên tái nhợt, cô nhìn vào đôi mắt đầy hi vọng của anh mà không khỏi đau lòng, nén cảm xúc của bản thân vào trong, cô nhìn anh:”Tần Tử Văn, anh đừng ngồi đó đoán bừa nữa. Đứng lên nhanh đi tôi đưa anh về phòng, anh đang làm phiền giấc ngủ của tôi đó”
Tần Tử Văn dường như vẫn nhận định cô gái phía sau lưng mình là Phương Kiểu Kiều, bàn tay quơ loạn anh chụp lấy cổ ray Đường Cảnh Nghi một lực cô đã ngồi gọn trong lòng anh.
Dù ra sức chống đối, cự tuyệt thế nào Đường Cảnh Nghi vẫn không cách nào đứng dậy được, thất thế cô xiết chặt tay, đấm thẳng vào vòm ngực săn chắc của Tần Tử Văn, hi vọng rằng anh vì đau mà có thể buông cô ra.
Nào ngờ sự chống sự của cô lại sinh ra tác dụng ngược, anh không những không đau mà còn trở nên phấn khích, chớp nhoáng đôi môi bạc đã phủ lấy môi cô.
Bất ngờ mắt mở to, Đường Cảnh Nghi có thể cảm nhận được nụ hôn của anh có chút dư vị của sự nhớ nhung, có chút tình yêu mang theo sự cuồng nhiệt và có cả nỗi lưu luyến không bao giờ vơi.
Và cô cũng rõ biết nụ hôn này vốn không phải dành cho cô.
Đường Cảnh Nghi cứ thế bị anh lầm tưởng mà đem ra khóa chặt chèn ép.
Từ nơi khóa mắt, một giọt lệ trong veo rời khỏi mi, trái tim cô bị anh bức đến nứt ra đau đớn.
Cô tự hỏi lòng mình rằng “Tại sao người anh yêu không phải là cô? Tại sao cứ phải là một người con cái khác? Rõ ràng cô là người đến trước cơ mà? Yêu cô đối với anh khó đến vậy sao?”
Tuyệt vọng lẫn bất lực, mi khép chặt, bàn tay Đường Cảnh Nghi dần buông bỏ chống cự.
Dày vò cánh môi Đường Cảnh Nghi một lúc lâu, lưu luyến Tần Tử Văn rời khỏi môi cô, như có một sức mạnh thần bí nào đó, Tần Tử Văn nhấc bổng cả người Đường Cảnh tay trên tay hướng về phía phòng anh mà đi thẳng, tiếng mở cửa vừa vang lên Đường Cảnh Nghi đã nằm gọn trên giường, dưới thân Tần Tử Văn.
Bấy giờ Đường Cảnh Nghi mới giật mình vỡ nhẽ, ý định của anh không phải là….?
Không được! . Ngôn Tình Ngược
Tần Tử Văn anh đang lầm tưởng Đường Cảnh Nghi cô là Phương Tiểu Kiều.
Huy động tất cả lực lực hiện có của bản thân, Đường Cảnh Nghi vung chân mục tiêu là hạ bộ của Tần Tử Văn. Nào ngờ, lực chưa được xuất ra, cô đã thất thế, cả người cô bị thân hình to lớn của anh đè lên không cách nào có thể nhúc nhích được.
Sợ đến tái xanh cả mặt, nước mắt lại bắt đầu tuông ra như thác đổ, với hi vọng Tần Tử Văn sẽ nhận ra mình là Đường Cảnh Nghi mà tha cho, cô liên tục hét lớn.
“Tôi là Đường Cảnh Nghi”
“Tần Tử Văn, anh tỉnh táo lại đi”
“Tôi không phải Tiểu Kiều của anh”
“Tần Tử Văn”
[….]
Dù có hét bao nhiêu, bất lực mong chờ đến thế nào, Đường Cảnh Nghi đến một câu trả lời của Tần Tử Văn vẫn không nhận được, trong màn đêm tỉnh mịch cô chỉ còn thấy rõ một ánh mắt đỏ ngầu đầy dục cảm của Tần Tử Văn lưu bóng mà thôi.